Chương 40: (Vô Đề)

Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở của đối phương. Khi nói ra câu đó, Dư Qua vẫn cúi đầu ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

Từ Y Đồng như mất hồn.

Bên tai là âm thanh tí tách không ngừng của mưa rơi.

Trong khung cảnh quay cuồng như xoay chuyển cả trời đất, mọi thứ xung quanh đều như ống kính mất nét: bầu trời đêm, cơn mưa như sương trắng, đèn giao thông nhòe nhoẹt đỏ xanh vàng, ánh đèn đường rọi xuống mặt đất loang thành từng vòng sáng ấm…

Một chiếc taxi bất ngờ bật đèn pha, lao vụt qua, bắn tung nước mưa và chiếu sáng cả hai người như kéo cô tỉnh khỏi cơn mê.

Từ Y Đồng bất giác giơ tay lên, cô luống cuống tự véo mình một cái. Nhưng vì cả người đã rã rời, đầu ngón tay cô khẽ run nên chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Dư Qua thấy vậy nhưng cũng không ngăn cản.

"Lạ thật… sao lại không đau…" Cô lẩm bẩm, giọng mơ hồ như nói với chính mình, "Chẳng lẽ em thật sự đang mơ sao…"

Một lúc sau anh mới nhẹ giọng nói: "Em vừa véo anh đấy."

Từ Y Đồng: "…"

Ngẩn ra vài giây, cô bỗng bừng tỉnh lập tức buông tay rồi cuống quýt nói: "Xin lỗi anh!"

Dư Qua dời ánh mắt đi chỗ khác, anh khẽ đáp: "Không sao đâu."

Bị câu nói ấy làm ngắt mạch, Từ Y Đồng cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo. Cô nhìn anh, đầu vẫn choáng váng tim đập loạn nhịp, cả cơ thể như một chai nước ngọt vừa bị lắc mạnh, bong bóng cảm xúc sôi trào không ngừng.

Từ Y Đồng hé môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Anh vừa nãy… câu đó…"

Dư Qua cố ý hỏi lại: "Câu nào?"

"Chính là… câu đó mà…"

"Câu gì?"

Không khí như bị mờ nhòe bởi làn mưa và sự mập mờ giữa hai người. Cả hai đều hiểu nhưng chẳng ai chịu nói rõ, cứ như đang chơi một trò đố chữ ngầm vậy.

Dư Qua mới im lặng mấy giây thì Từ Y Đồng đã không nhịn nổi nữa, cô vội vàng nhắc nhở: "Người ta phải yêu nhau trước mới có ngày kỷ niệm chứ…"

Như cô mong muốn, Dư Qua lại hỏi lại lần nữa: "Vậy em có muốn ở bên anh không?"

"Muốn!"

Chắc chẳng bao giờ cô phản ứng nhanh đến thế. Âm thanh vang đến mức chính cô cũng bị dọa sợ. Sợ anh cười mình ngốc, Từ Y Đồng ngập ngừng rồi cắn nhẹ môi, cố tình hạ giọng xuống: "Em muốn ở bên anh."

Hai người họ giống như những đứa trẻ vụng về mới lần đầu biết yêu – chẳng dám nói nhiều những lời như "thích" hay "yêu", chỉ biết lặp đi lặp lại mật mã đơn giản nhất: "muốn ở bên nhau."

Dư Qua chậm rãi gật đầu.

Không thể kiềm chế được nữa, Từ Y Đồng ngơ ngẩn cười ngốc nghếch.

— Thì ra giấc mơ đẹp thành hiện thực là có cảm giác thế này.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô Dư Qua cũng thất thần. Trong lòng có một cảm xúc lạ lẫm lan tỏa khiến anh nhất thời không thể tập trung – một niềm vui xa lạ nhưng dễ chịu lặng lẽ tràn khắp tứ chi.

"Em vui quá…" Từ Y Đồng không biết trút cơn phấn khích này đi đâu nữa, "Em ôm anh một cái được không?"

Giây phút này cả hai vẫn chưa thật sự thích nghi với thân phận mới. Sau đêm nay, nếu cô muốn làm gì với Dư Qua thì cứ trực tiếp làm mà không cần xin phép nữa.

Nhưng vì Từ Y Đồng đã hỏi nên Dư Qua vẫn trầm ngâm một chút, rồi đáp: "Người anh ướt hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!