Giữa ánh mắt dõi theo của bao người, Dư Qua rời khỏi hội trường trước giờ kết thúc.
Ghế của anh lại nằm ở hai hàng đầu nên lúc đứng dậy thật sự không thể tránh khỏi sự chú ý. Trên suốt quãng đường đi ra, không ít ánh mắt tò mò bám theo bóng lưng anh.
Huống hồ, Dư Qua còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, sải bước nhanh như gió, cả người toát ra khí chất "tôi đang rất bực bội, đừng ai lại gần".
Mọi người ngầm liếc nhìn nhau, ánh mắt đều ánh lên tia hóng hớt đầy ăn ý. Liên kết với lời phát biểu gây chấn động của Trần Du Chinh trên sân khấu khi nãy, một suy đoán bắt đầu hiện lên trong đầu tất cả.
— Fish bị Conquer chọc tức đến mức bỏ về rồi?
Đám người bên đội TG đồng loạt ngoái đầu lại lặng lẽ tiễn bóng lưng ấy khuất hẳn nơi lối ra.
Killer chống một tay lên trán, thở dài: "Thầy Đại Chinh à… má nó, cậu đúng là thiên tài có một không hai."
"……"
Trần Du Chinh cũng trầm mặc như đang suy tư chuyện đời.
Ultraman trầm giọng lên tiếng: "Lần trước chọc giận Fish khiến cả đội bị "banh xác" nửa tháng, sao ông không rút ra bài học thế?"
Nghe nhắc lại, Trần Du Chinh buột miệng chửi khẽ một câu, rồi cậu ta hạ chân đang vắt xuống và nói: "Hay là để tôi chạy theo coi tình hình đi? Không khéo lát nữa anh ấy lại không cho Dư Nặc gặp tôi nữa thì chết."Từ Y Đồng lần đầu đến trung tâm thương mại Hồng Kiều Thiên Địa, ngay cạnh cửa vào Trung tâm Biểu diễn LPL là một khu vực thương mại rộng lớn. Cô ĐI theo các biển chỉ dẫn mãi mới tìm được cổng vào.
Ban đầu cô nghĩ rằng mọi chuyện sẽ giống như lần trước, chỉ cần đến rồi tìm một người bán vé chợ đen, mua vé bổ sung là có thể vào ngay. Nhưng khi lên đến tầng, vừa bước vào sảnh cô đã bị bảo vệ ngăn lại. Người bảo vệ thông báo rằng sự kiện hôm nay không mở cửa cho người hâm mộ vào.
Đêm All
-Star với sự tham gia của nhiều tuyển thủ nên các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, ban tổ chức đã đóng cửa cả ngày và hoàn toàn không cho ai vào.
Không còn cách nào khác, Từ Y Đồng gửi tin nhắn cho Dư Qua rồi đi lang thang bên ngoài chờ đợi.
Trung tâm biểu diễn này là sân khấu chính của LPL tại Thượng Hải, hầu hết các trận đấu và sự kiện đều được tổ chức tại đây. Tầng này hoàn toàn thuộc về họ, mọi thứ xung quanh đều tràn ngập yếu tố của *****. Dù không thể vào trong nhưng bên ngoài lại có một khu vực nghỉ ngơi dành cho khách tham quan.
Lang thang không mục đích một lúc, Từ Y Đồng dừng chân trước một bức tường triển lãm cao hơn hai mét.
Sau lớp kính là một bức tường kỷ niệm đầy sắc màu. Những dải đèn LED được gắn lên tạo nên ánh sáng rực rỡ. Trên đó là những bức ảnh chụp chân dung của nhiều tuyển thủ LPL qua các mùa giải khác nhau, kèm theo chữ ký viết tay của họ; những khoảnh khắc máu lửa của các tuyển thủ được ghi lại ngay trên sân đấu; và cả những bức ảnh vinh quang của các đội tuyển đã mang vinh quang về cho LPL tại các giải đấu quốc tế…
Từ Y Đồng ngước lên, ngón tay cô lướt nhẹ trên lớp kính, từng hàng từng hàng tìm kiếm bức ảnh của Dư Qua.
Ngón tay cô dừng lại.
Nền ảnh giống như sau một trận đấu, ánh đèn sáng chói rực rỡ, chàng trai trẻ tuổi đầy khí thế. Dư Qua ngồi bên cạnh sân khấu đầy những mảnh ruy băng, tay nâng chiếc huy chương trên cổ, ánh mắt nhìn về phía máy quay, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng.
Từ Y Đồng ngắm nhìn một lúc, cô không khỏi nghĩ đây là Dư Qua lúc bao nhiêu tuổi nhỉ?
Chắc là vài năm trước, gương mặt anh lúc ấy còn rất ngây ngô, các đường nét còn nhẹ nhàng và vẫn giữ nét của một cậu bé trai. Thì ra Dư Qua cười như thế này, thật sự rất trong trẻo, cũng rất đẹp…
Mũi gần như chạm vào kính, cô đang nhìn một cách say mê thì bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình.
"Từ Y Đồng."
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Từ Y Đồng theo phản xạ xoay người lại.
— Người trong bức ảnh bước ra và xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ có điều so với trước đây thì anh ta giờ đây đã có những đường nét chín chắn hơn, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn.
Dù đã nhìn thấy Dư Qua trong các buổi phát sóng trực tiếp, nhưng khi nhìn anh trực tiếp Từ Y Đồng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Anh cao lớn, cơ thể thanh mảnh nhưng vững chãi, hoàn toàn có thể nâng đỡ bộ vest. Quần tây dài thẳng, cổ áo sơ mi gấp gọn gàng, ngoài chiếc đồng hồ trên cổ tay thì không có bất kỳ trang sức nào khác. Tất cả đều toát lên vẻ nghiêm túc, rất hợp với người như anh, một người luôn giữ mình cao ngạo.
Tim cô đập nhanh hơn, cô chớp mắt nhìn Dư Qua đang bước đến gần mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!