Chương 36: (Vô Đề)

Không hề phòng bị Dư Qua liền bị sặc nước.

Một tay anh nhanh chóng siết chặt chai nước, yết hầu giật mạnh cố gắng nuốt ngụm nước xuống.

Anh nhẫn nhịn không biểu lộ cảm xúc, chịu đựng cảm giác bị sặc nơi cổ họng.

"Được không?"

Cô… còn dám hỏi nữa.

Dư Qua vội vàng quay mặt sang chỗ khác, một cơn đau từ ngực lan ra đến cổ họng. Nhịn, lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được — anh ho khan một tiếng.

Mà đã ho thì không dừng lại được nữa.

Tiểu C không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi quay đầu lại thấy Dư Qua ho đến mức gập cả người, trong tiếng ho còn xen lẫn cả tiếng khàn khàn. Cậu bối rối đưa khăn giấy: "Sao thế…? Anh bị gì vậy?"

Động tĩnh lớn khiến cả phòng luyện tập đều quay lại nhìn.

Thấy Từ Y Đồng đang há miệng sững sờ ở đó, Will cười nói: "Cô làm gì đấy? Làm Fish của bọn tôi tức đến vậy luôn à?"

"Em, em… không có." Từ Y Đồng cũng hơi hoảng, cô vội đứng dậy vỗ lưng cho Dư Qua, "Trời ơi, anh không sao chứ? Đừng kích động, đừng kích động, anh bị sặc nước ạ? Em xin lỗi, sau này em sẽ không nói như vậy nữa."

Cô lại cứ nhất định phải chạm vào anh.

Dư Qua chống tay lên mép bàn, anh siết chặt lại cố gắng đè nén cơn ho phản xạ đang kích thích dữ dội.

Một lúc lâu sau mới dần ổn lại. Khóe miệng ướt nước, Dư Qua dùng mu bàn tay lau qua: "Không… sao."

Từ Y Đồng không nghe rõ: "Anh nói gì cơ?"

Giọng của Dư Qua khàn đặc, anh khó khăn lặp lại một lần nữa: "Tôi, không sao."

Nói là vậy, nhưng anh vẫn còn đang ho khan từng tiếng nặng nề.

Ban đầu cô chỉ định đùa anh một chút thôi, không ngờ lại khiến Dư Qua phản ứng dữ dội như vậy. Từ Y Đồng hơi hối hận vì sự buột miệng của mình. Rõ ràng A Văn vừa mới dặn cô xong, rằng Dư Qua không phải kiểu người dễ gần, phải đối xử với anh từ tốn và kiên nhẫn. Đáng ghét, đáng ghét! Tất cả là lỗi của Thái Nhất Thi, lỗi của CC, lỗi của Jasmine —toàn là do mấy cô bạn đó dạy hư cô.

Cô cố ý chờ một lúc, đợi Dư Qua đỡ hơn chút rồi mới nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, em không nên đùa kiểu đó khi anh đang uống nước."

Anh im lặng hồi lâu mà không nói gì.

"Không đúng, lúc anh không uống nước, em cũng không nên nói những chuyện này." Do dự một chút, Từ Y Đồng miễn cưỡng hứa với anh, "Anh đừng giận, sau này em sẽ không —"

Dư Qua nghiêm mặt lại cắt ngang lời cô, "Có thể nói." Giọng anh vẫn khàn đặc.

Cô tự nhiên gật đầu đồng ý, miệng lẩm bẩm: "Đúng đúng."

Hử?

Khoan đã.

Sao lại cảm thấy có chút không đúng…? Không dám tin vào tai mình, Từ Y Đồng đột ngột ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh. Cô ngạc nhiên lặp lại một lần nữa, "Có thể nói?"

Vẻ mặt của Dư Qua có chút thay đổi. Anh mở miệng lại một tràng ho ngắn. Ho xong, anh mới nghiêm túc nói thêm một câu, "Không thể nói tùy tiện."

Từ Y Đồng có chút ngượng ngùng: "Ồ… vâng."

Bầu không khí lại trở nên kỳ lạ.

Từ Y Đồng xoắn xoắn ngón tay, cô thầm nghĩ… hai câu này của Dư Qua hình như có chút mâu thuẫn nhỉ… Có thể nói, nhưng không thể nói tùy tiện, vậy thì phải nói khi nào… Nhưng cô cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!