Chiếc ô trong tay rơi xuống đất.
Từ Y Đồng phải ngẩng đầu lên, cô không thể bước đi cũng không dám động đậy… Chỉ có đứng yên.
Mưa rơi như làn khói mờ trút xuống mặt đất, theo những viên gạch ô vuông màu xám chảy dài lan ra dưới chân họ, từng giọt tí tách biến thành những vòng sóng trong suốt.
Từng cơn gió thổi qua im lặng, cằm anh bất chợt lướt qua tóc mai cô.
Chỉ một chút va chạm nhẹ nhưng cơ thể cô lập tức run lên một cái.
Từng giây trôi qua, Từ Y Đồng vẫn đứng như bị đông cứng.
Dư Qua cũng không có động tác nào nữa, anh đợi một lúc rồi buông tay, từ từ thả cô ra.
Một cái ôm ngắn ngủi không có dấu hiệu báo trước, lại nhẹ đến mức như không có lực khiến Từ Y Đồng chìm vào một cảm giác choáng váng cực độ.
… Đây là cô đang mơ sao?
Cho đến khi anh rời đi, Từ Y Đồng vẫn đứng im tại chỗ mà ngây người nhìn anh. Chiếc ô trong tay cô cũng rơi xuống đất, dường như cô bị hành động đột ngột của anh làm hoảng sợ.
Dư Qua hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói, "Xin lỗi."
Giọng anh như từ rất xa vẳng lại khiến Từ Y Đồng bừng tỉnh, cô giọng run rẩy hỏi, "Cái gì…?"
Cô hơi nói lắp, "Cái này, cái này xong rồi sao?"
Dư Qua hiếm khi cảm thấy lúng túng như vậy. Không thể giải thích hành động của mình, anh không nhìn Từ Y Đổng nữa nhưng cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Khi Dư Qua chuẩn bị lùi lại, Từ Y Đồng đột nhiên đưa tay ra, đối diện với ánh mắt của anh mà nắm lấy vạt áo khoác của anh.
Ngón tay cô dần dần nắm chặt lại, cô lắp bắp nói, "Còn… còn có thể… ôm thêm một lần không?"
Đừng xin lỗi cô.
Cũng đừng đẩy cô ra.
Ở xa xa trong trạm gác bảo vệ, có người thò đầu ra tò mò nhìn một lát rồi lại đóng cửa sổ lại.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu mà không nhúc nhích.
Trong lòng Từ Y Đồng không chắc chắn lắm, cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Dư Qua. Cô lén lút di chuyển bước chân tiến gần anh, sau khi dừng lại quan sát và xác định anh không có ý phản đối, thì cô lại tiến thêm một chút nữa cho đến khi cơ thể họ lại sát vào nhau.
Hơi thở và nhịp tim đột ngột thay đổi tần số.
Cô chủ động vòng tay quanh anh, vào khoảnh khắc cơ thể hoàn toàn áp sát, Dư Qua có một cảm giác khó nói thành lời như thể trái tim anh đang đập loạn.
Có thứ gì đó đang dần mất kiểm soát và thay đổi.
Để mặc Từ Y Đồng ôm chặt như vậy, anh bất động suốt một hồi lâu. Có chút bối rối, cánh tay của anh vô thức nhấc lên nửa chừng rồi dừng lại, không biết vì sao lại trở nên do dự.
Ôm Từ Y Đổng, anh muốn được cô ôm cũng muốn có sự tiếp xúc cơ thể với cô.
Dư Qua không thể nói ra sự khao khát mơ hồ ấy là gì, anh chưa từng có cảm giác này vì vậy luôn cố gắng kiềm chế.
Có lẽ là do cơn mưa vào mùa thu luôn lạnh lẽo và dài đằng đẵng, khiến Dư Qua muốn tìm kiếm một chút hơi ấm từ cô, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi.
Vì vậy, tay anh treo lơ lửng trong không trung một lát rồi dường dư không thể kiểm soát được từ từ hạ xuống sau lưng cô.
Cái ôm đầy sự dò xét này vẫn giữ lực nhẹ nhàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!