Đứng đợi một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy Từ Y Đồng quay lại.
Jasmine tưởng đã xảy ra chuyện gì, cô ấy vừa gọi điện cho cô vừa sốt ruột đi tìm. Từ xa, cô đã thấy Từ Y Đồng thản nhiên ngồi nghỉ trên chiếc ghế mây và đang cúi đầu chơi điện thoại.
Jasmine tối sầm mặt lại.
Jasmine bước đến chỗ Từ Y Đồng rồi cất giọng trách móc: "Sao cậu không nghe điện thoại của tớ?!"
Người chưa tới nhưng giọng nói đã tới.
Từ Y Đồng ngơ ngác: "Tớ không nhận được cuộc gọi nào, chắc là do sóng ở đây yếu quá. Tớ đã nhắn tin bảo mọi người đi trước rồi mà?"
Jasmine dừng tay đang định kéo cô dậy: "Tại sao?"
Từ Y Đồng không trả lời mà nghiêm túc hỏi ngược lại: "Cậu thấy chậu cây bên cạnh tớ chưa?"
Jasmine liếc nhìn thứ cô chỉ: "Rồi, sao vậy?"
Từ Y Đồng có chút lo lắng, "Chồng tớ không cho tớ đi, anh ấy bảo tớ ở đây đợi anh ấy."
Cái vẻ đắc chí của cô ấy cộng với giọng điệu đầy bất lực thật sự khiến người khác muốn tát cô hai cái. Jasmine cuối cùng cũng hiểu tại sao Thái Nhất Thi lại thường xuyên mắng cô ấy như vậy.
"Dư Qua?"
Từ Y Đồng ngầm hiểu: "Còn ai vào đây nữa."
"Anh ấy không cho cậu đi?" Jasmine đặt tay lên trán cô, "Cậu bị sốt đến mức sinh ra ảo giác à?"
Từ Y Đồng gạt tay cô ra, vẻ mặt như rất miễn cưỡng, "Cho cậu xem còn không được sao."
Cuối cùng thì đến lượt Từ Y Đồng khoe tin nhắn trò chuyện.
Jasmine nghi ngờ nhận lấy điện thoại cô ấy, cô ấy mất mười giây để xác nhận không phải Từ Y Đồng tự biên tự diễn, rồi mất thêm hai mươi giây để xem xong cuối cùng cô nghi ngờ tất cả cuộc sống và rời đi…Địa điểm mà Dư Qua chỉ định mặc dù rất gần anh nhưng hàng dài fan hâm mộ luôn đến một đợt rồi lại đột ngột có thêm một đợt khác, lúc tụ lại lúc tản ra và thường xuyên che khuất Dư Qua làm ảnh hưởng rất lớn đến trải nghiệm xem của cô.
Bên cạnh có một bậc thang vòng cung cao ba tầng, sau khi Từ Y Đồng quan sát một lúc, cô tránh một vài người cũng đang nghỉ ngơi ở đây rồi leo lên tầng cao nhất và ngồi xuống.
May mà hôm nay cô mặc quần jean.
Vị trí này có tầm nhìn rộng hơn, có thể nhìn toàn bộ nửa không gian triển lãm, tầm mắt cũng không bị che khuất. Cô vui vẻ nghĩ mình quả thật là một thiên tài. Dù sao tín hiệu ở đây rất kém nên Từ Y Đồng quyết định không chơi điện thoại nữa mà nghe hai người bên cạnh trò chuyện.
Họ rõ ràng cũng giống như cô ngồi ở đây chỉ để xem thần tượng.
"Không thể không nói OG thật sự sản xuất nhiều soái ca quá, bọn mình PCL thì khỏi nói, nhìn qua một vòng ở đây thấy ai cũng đẹp trai."
"Cậu nói ai vậy?"
"Cái sân khấu ở khu C ấy, người ngồi *****ên bên phải."
"Chị em à, đó là Fish của LPL đấy…"
"Ôi, tôi chịu thua rồi, sao lại là anh ta vậy, khu C là của LPL sao? Sao họ lại còn có hai trợ lý đứng sau mỗi người, đãi ngộ đặc biệt vậy sao?"
Người trả lời thở dài đầy cảm khái: "Cô có biết đội "Thái Tử OG" này đáng giá bao nhiêu không? Tiền họ đổ vào PCL hai năm nay hơn một nửa là do đội này kiếm về đấy!"
"… Khoa trương như vậy hả?"
"Chưa nói đến các hợp đồng tài trợ thương mại khác, cậu có biết chỉ riêng các giải đấu ***** năm nay, bao gồm cả MSI các kiểu thì OG nhờ họ mà kiếm được bao nhiêu tiền thưởng không? Nhưng đó vẫn chưa phải phần chính. Nói ra cậu có thể không tin, chỉ riêng hợp đồng thương mại và livestream của một mình Fish cũng đủ nuôi sống một đội tuyển nhỏ rồi. Cậu biết anh ta nổi đến mức nào không?
Tôi có một người bạn từng làm mảng thương mại cho OG, anh ấy nói năm kia OG nhờ ký tiếp hợp đồng ba năm với Fish mà trực tiếp gọi vốn được cho Lg. Game, cả công ty phất lên một mạch luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!