"Có vẻ là người bán hoa."
Từ Y Đồng hơi ngẩn ra, cô do dự nghĩ: Câu đó… là đang nói cô sao?
Là người bán hoa…
Đúng là đang nói cô.
Người bán hoa?
Từ Y Đồng từ từ hóa đá.
–
Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị món quà này, Từ Y Đồng cũng từng nghĩ tới việc ở khoảnh khắc *****ên khi mở quà, có lẽ Dư Qua sẽ chẳng có hứng thú gì. Nhưng không sao cả, chỉ cần anh mở lớp hoa hồng trên cùng ra, sẽ thấy bên dưới là những hộp bánh quy được giấu kỹ. Lúc đó, Dư Qua chắc chắn sẽ xúc động lắm.
Mỗi lần tưởng tượng đến đoạn này, Từ Y Đồng lại không nhịn được mà thấy có chút đắc ý.
Bởi vì, Dư Qua chắc chắn không ngờ rằng điều bất ngờ vẫn còn ở phía sau.
Giống như bóc từng lớp của củ hành, những chiếc bánh quy cũng muôn hình muôn vẻ. Cho đến khi anh lấy hết chỗ bánh ra, sẽ phát hiện ở tận dưới đáy có một mặt dây chuyền thủy tinh hình cá nhỏ.
Vì mặt dây chuyền đó, Từ Y Đồng đã gần như "làm công" ở tiệm đồ thủ công của bạn cả một tuần liền, nỗi vất vả chỉ mình cô biết. Sản phẩm ban đầu từ con sứa méo mó, rồi thành bạch tuộc kỳ dị, cuối cùng sau vô số lần cố gắng nói mới tiến hóa thành một chú cá xinh đẹp.
Cuối cùng, Từ Y Đồng chỉ để lại một tấm thiệp nhẹ nhàng: [Là tự tay em làm đó nha ^.^]
Sau khi làm xong tất cả, cô sung sướng tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Dư Qua, có lẽ anh ấy sẽ hoặc cảm động, hoặc kinh ngạc, hoặc vui mừng…
Nghĩ tới nghĩ lui cả ngàn lần, nhưng cô không ngờ kết quả cuối cùng là Dư Qua lại tưởng cô là người bán hoa.
Từ Y Đồng thật sự cảm thấy nghẹt thở rồi.
Nhà ai mà người bán hoa lại ăn mặc xinh đẹp, long lanh như cô chứ?
Cô thật sự rất buồn.
…
…
"À đúng rồi, anh, hồi nãy dì hai có gọi điện cho em, dì nói bà nội bảo đưa lại tiền cho anh, bà khám bệnh không tốn nhiều tiền đâu."
"Bảo bà giữ lấy đi."
Dư Nặc dạ một tiếng, rồi hỏi: "Bà nội sắp tới sẽ đến Thượng Hải khám bệnh, bà sẽ ở nhà ba, chúng ta có thời gian ghé thăm bà một chuyến không?"
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, Dư Nặc thử gọi: "Anh?"
Dư Qua lên tiếng: "Để sau rồi tính."
Cuộc gọi kết thúc.
Dư Qua đứng yên tại chỗ, anh thò tay vào túi áo định rút một điếu thuốc. Nhưng anh vốn không có thói quen hút thuốc, nên chẳng mang theo sẵn.
Cách đó năm mươi mét có một cửa hàng tiện lợi, anh nhấc chân bước đi, nhưng ống quần lại bị ai đó kéo lại.
Dư Qua cúi đầu nhìn xuống.
Là cô gái bán hoa ban nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!