Chương 28: (Vô Đề)

Vì sự vỡ tan của sao chổi mà hàng nghìn mảnh sao băng rơi xuống bầu trời thành phố này, chúng vạch ra những vệt sáng dài và rực rỡ.

Và đêm nay chỉ có một ngôi sao cá nhỏ rơi xuống, giờ phút này nó đang nhẹ nhàng lay động trong tay cô.

Dưới bóng cây hai người họ một người đứng một người ngồi.

Một động – một tĩnh.

Từ Y Đồng rất hài lòng với thiết kế tinh tế của mình, vì vậy cô nghiêng đầu chăm chú quan sát từng phản ứng trên khuôn mặt Dư Qua.

Anh dường như bị cuốn vào cú sốc ngắn ngủi này nên im lặng rất lâu, ánh mắt anh có chút mơ màng.

Từ Y Đồng giữ tư thế cầm đồ cũng rất mệt, cô không nhịn được liền hỏi: "Anh thích không?"

Dư Qua hồi phục lại rồi trả lời một chữ" thích" ngắn gọn.

Cô cười hài lòng rồi đùa với anh: "Vậy tôi phải buông tay đây."

Dư Qua giơ tay lên chính xác bắt lấy chiếc dây chuyền giữa không trung.

Từ Y Đồng ngồi phịch xuống vị trí cũ, cô nghe thấy Dư Qua lại nói một câu cảm ơn. Cô hiếm khi nổi cáu một chút như một cô gái nhỏ, "Câu này anh đã nói rất nhiều lần rồi, tôi muốn nghe cái khác"

"Cái khác gì cơ?"

Cô trả lời đùa: "Khi ai đó tặng quà cho anh và hỏi anh có thích không, nếu anh thích thì không thể chỉ nói cảm ơn."

Ánh mắt họ giao nhau, Dư Qua hỏi cô: "Vậy nên thế nào?"

Từ Y Đồng từng chữ từng câu dạy anh: "Anh phải nói là anh thích."

Tôi thích.

Hai từ này Dư Qua chưa bao giờ sử dụng qua ở bất kỳ độ tuổi nào hay trong bất kỳ tình huống nào.

Anh lắc lư giữa việc từ chối và chấp nhận. Một lúc sau, anh mở miệng thử phát ra từ ngữ mà anh hoàn toàn xa lạ. Giọng anh gần như nghiêm túc nhưng nghe lại vẫn có chút kỳ lạ, vừa không có âm điệu lại cũng không có cảm xúc.

Nói xong Dư Qua khẽ ho một tiếng, anh cố gắng che giấu chút khác lạ trong biểu cảm của mình.

Hầu hết thời gian anh đều lạnh lùng, từ từ ngữ và nét mặt đều như vậy. Rất ít khi thấy anh biểu lộ cảm xúc như thế này, Từ Y Đồng cảm thấy thú vị, "Wow, anh ngại rồi à?"

Dư Qua quay mắt đi, trong lòng anh có chút ngại ngùng nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu hiện nào. Anh phủ nhận: "Không có."

Từ Y Đồng thỏa mãn bật cười khẽ, cô cũng không tiếp tục làm khó anh nữa, hai tay cô chống ra phía sau rồi thoải mái ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời đêm sâu thẳm như một tấm rèm màu xanh lấp lánh những ánh sao, đây là cảnh đêm đẹp hiếm hoi của thành phố phồn hoa này.

Từ Y Đồng đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình cũng giống như buổi đêm hôm nay vậy.

— Như một vũng mực xanh.

Đại diện cho sự kín đáo, im lặng, lạnh lùng, lý trí nhưng cũng tinh khiết.Lần thứ hai ngồi lên xe của Dư Qua, Từ Y Đồng đã tự động kết nối điện thoại với Bluetooth.

Tối nay là tình hình đặc biệt nên nhiều người trẻ vẫn chưa về nhà, gần nửa đêm rồi mà các tuyến đường trong khu vực nội thành vẫn tắc nghẽn, một số ngã tư đông đúc có cảnh sát giao thông điều phối.

Máy điều hòa đã bật được mười phút nên Từ Y Đồng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ngồi thoải mái ở ghế phụ và tháo mái tóc buộc đuôi ngựa đã bị lộn xộn và dùng tay vuốt lại mái tóc dài rối.

Kẹt giữa dòng xe đông đúc, chiếc xe cứ đi rồi lại dừng, tốc độ rất chậm. Từ Y Đồng lướt qua những bức ảnh đã chụp tối nay. Cô vuốt từng bức một, đột nhiên nhìn thấy bức ảnh cô đã chụp từ Weibo tối qua, có người thống kê những biệt danh của các tuyển thủ LPL.

Lúc đó Từ Y Đồng không hiểu rõ lắm, bây giờ có cơ hội hỏi người trong ngành nên cô liền hỏi: "Tại sao dân mạng lại thích đặt cho các anh biệt danh như Đại Đế Thánh Nhân hay Hoàng gì đó? Các anh có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt trong việc chơi game à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!