Chương 27: (Vô Đề)

Hai người vừa đi được vài bước thì Từ Y Đồng bỗng dừng lại, nói: "Đợi đã!"

Dư Qua không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Từ Y Đồng đảo mắt nhìn quanh.

Cách đó không xa, bên cạnh bồn hoa nhỏ là một đống phế liệu còn sót lại từ việc sửa nhà vẫn chưa được ban quản lý dọn đi.

Mắt cô sáng lên, cô nhanh chóng chạy tới ngồi xổm xuống đất rồi cân nhắc lựa chọn đống đồ linh tinh đó.

Dư Qua đứng yên tại chỗ, nhất thời anh không hiểu cô đang làm gì.

Hai phút sau Từ Y Đồng hiên ngang lẫm liệt xách theo gạch và gậy gỗ quay lại. Vẻ mặt cô nghiêm túc: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Dư Qua nhìn thấy tất cả nhưng anh không nói gì.

Hơi ngập ngừng một chút rồi anh hỏi cô: "Em lấy mấy thứ này làm gì?"

Từ Y Đồng nghiêm túc đáp: "Phòng thân."

"……"

Cô suy nghĩ rõ ràng rồi nói với anh kế hoạch tác chiến: "Lát nữa chắc chắn sẽ có cãi nhau, chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể thế nào. Mấy thứ này em sẽ giấu ở cửa thang máy, chúng ta trước tiên sẽ cùng họ nói lý lẽ, nếu bọn họ không chịu nghe thì…"

Từ Y Đồng hừ một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì chúng ta xách đồ lên đánh!"

Nhìn chằm chằm Từ Y Đồng một lúc lâu, Dư Qua phát hiện dường như cô ấy đang nghiêm túc thật. Anh theo bản năng muốn bật cười nhưng lại cảm thấy lúc này không phù hợp.

Hiếm khi gặp phải tình huống khiến anh dở khóc dở cười như thế này. So với chỗ bị thương thì anh cảm thấy đầu mình bây giờ hình như còn đau hơn.

Dư Qua hỏi cô: "Em muốn đánh nhau với họ thật sao?"

Thấy Dư Qua có phần do dự Từ Y Đồng liền lập tức giải thích: "Chủ yếu là vì trông chúng ta non nớt quá, bây giờ mấy người vô ý thức ấy giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu. Chúng ta phải tỏ ra là "dân anh chị" một chút. Gặp phải mấy người tâm trạng bất ổn cãi vài câu không chừng thấy mình dễ bắt nạt là họ ra tay liền."

Cuối cùng cô còn an ủi anh: "Anh đừng sợ, đến lúc đó anh cứ đứng sau lưng em là được."

Dư Qua đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy anh thở dài trong đêm nay.

Anh hơi nghiêng người rút món đồ trong tay cô ra rồi cất giọng nói dịu dàng: "Không cần mấy thứ này đâu, tôi biết đánh nhau."

Ngẩn người nhìn Dư Ca một lúc, Từ Y Đồng bỗng có một ảo giác.

Dường như bất kể bây giờ cô muốn làm chuyện hoang đường gì thì anh cũng sẽ sẵn lòng cùng cô bày trò.

Đầu óc Từ Y Đồng rối bời trong giây lát, cô im lặng một lúc rồi lại đổi ý: "Thôi vậy."

Dư Qua hỏi: "Không đi nữa à?"

"Đương nhiên là không rồi!" Từ Y Đồng mím môi, "Em chỉ sợ anh lại bị thương thôi."

Dư Qua sững người trong chốc lát.

Từ Y Đồng bình tĩnh nói: "Tuy bây giờ lao lên chửi người thì rất hả giận nhưng chúng ta chỉ có hai người, nếu xảy ra xung đột thì chẳng lẽ thật sự cầm gạch đánh nhau với họ sao?"

Cô quyết định chọn cách an toàn nhất: "Thôi thì báo cảnh sát luôn cho chắc."

…..

Bọn họ đứng đợi tại chỗ khoảng nửa tiếng thì cảnh sát đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!