Chương 22: (Vô Đề)

Dư Qua đưa tay vào túi móc ra một hộp kẹo bạc hà.

Anh bật nắp rồi đổ ra một viên nằm trong lòng bàn tay nhưng lại không ăn.

Một mình anh ngồi trong xe, nửa người đều chìm trong bóng tối với vẻ mặt mơ hồ.

Thỉnh thoảng có vài người đi ngang hoặc mấy chiếc xe điện chạy vụt qua, Dư Qua nhìn thấy ở ngã rẽ có hai mẹ con đang thu dọn sạp hàng.

Một người đi trước một người lẽo đẽo theo sau.

Người phụ nữ già hơn cầm đèn pin rọi xuống mặt đường. Trong đêm khuya, đó là chút ánh sáng ít ỏi mà họ có được.

Anh kiên nhẫn nhìn theo bóng dáng hai mẹ con đi xa dần rồi bất giác nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi.

Cuộc gọi từ người có mối quan hệ huyết thống trên danh nghĩa của anh – mẹ ruột của anh.

Không ngoài dự đoán, giọng của bà nghe đầy đau khổ chẳng khác gì bất kỳ lần nào trong suốt bao nhiêu năm qua.

Có lẽ nỗi đau là thứ có thể lây lan, chỉ tiếc là Dư Qua đã miễn dịch với điều này hoặc nói đúng hơn là chẳng mảy may quan tâm. Nước mắt của bà từ lâu đã chẳng có chút trọng lượng nào trong lòng anh nên thực ra anh vẫn rất bình thản.

Cũng chính sau khi Từ Y Đồng xuống xe Dư Ca mới hơi buồn chán mà suy nghĩ, vừa nãy cô ấy hình như chẳng nói gì thì phải? Có vẻ là vậy. Vô cớ mà anh rơi vào một loại cảm xúc không thể giãi bày, rất nhẹ cũng rất mơ hồ. Rốt cuộc là cảm giác gì thì anh cũng không rõ.

Dư Qua ném viên kẹo vào miệng và chờ vị bạc hà từ từ lan ra trên đầu lưỡi.

Bluetooth vẫn chưa ngắt nên bài hát cứ lặp đi lặp lại không dứt. Dư Qua biết Từ Y Đồng vẫn chưa đi xa.

Dù điều đó chẳng ảnh hưởng gì cả nhưng anh cũng không chủ động hỏi.

Chỉ là cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến khiến anh đột nhiên thấy mệt.

Có lẽ… đó cũng là lý do vì sao anh vẫn chưa rời đi.

Sau khi hai tin nhắn kia được gửi đi thì phía bên kia rơi vào im lặng rất lâu.

Bài hát trong xe cũng đột ngột dừng lại.

Dư Qua dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh đóng đinh vào màn hình điều khiển trung tâm không biết đang nghĩ gì.

Khoảng mười phút sau, một tiếng "cốc" nhẹ vang lên từ cửa kính bên hông xe.

Có ai đó đang gõ.

Kính xe hạ xuống, ngay lập tức một làn gió nóng bức ùa vào. Anh ngước nhìn người đứng bên ngoài.

Từ Y Đồng cúi đầu xuống, hai tay cô bám vào mép cửa xe rồi cười tủm tỉm chào hỏi:

"Xin chào~"

Bốn phía đen đặc, nhưng ánh đèn đường phía sau cô bỗng nhiên bật sáng chiếu rọi lên bóng lưng cô gái rồi lọt vào khoang xe phủ lên người anh.

Ánh sáng đột ngột khiến Dư Qua bất giác chớp mắt một cái.

Thấy Dư Qua ngồi yên lặng không nhúc nhích, Từ Y Đồng quan sát anh một lúc rồi nở nụ cười rạng rỡ hỏi: "Anh đang đợi tôi à?"

"Không có."

Từ Y Đồng không tin, cô lại xác nhận thêm lần nữa: "Thật sự không có? Thế sao anh còn chưa đi?"

Cô ghé sát mặt lại, khoảng cách gần trong gang tấc cứ thế nhìn anh chằm chằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!