Chương 19: (Vô Đề)

Dư Nặc đứng sững lại, trong lòng cô dâng lên một chút nghi ngờ mơ hồ.

Cô đứng yên.

Từ Y Đồng ngẩng cổ nhìn Dư Qua "Ồ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn nói: "Vậy tôi để vào tủ lạnh cho anh nhé?"

Dư Nặc ngần ngại, cpp không vội vàng tiến lại.

Dù chỉ cách nhau vài bước nhưng không ai nhận ra sự có mặt của cô.

Từ Y Đồng vẫn hăng hái như thể đang mong được khen ngợi, cô đưa đĩa dưa hấu lại gần anh, "Quả dưa này tôi chọn mãi đấy, anh xem, màu sắc có đẹp không? Bà cụ bán dưa còn khen tôi có mắt nhìn tốt nữa."

Cô nói một tràng, Dư Qua không thể chen vào lấy một câu.

Dư Nặc lo lắng nhìn biểu cảm của Dư Qua.

Anh hơi cúi mắt, im lặng nghe Từ Y Đồng nói luyên thuyên, không tỏ ra khó chịu, cũng chẳng hề nhận thấy có người đang đứng bên cạnh.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Dư Nặc khiến cô theo bản năng cảm thấy không thoải mái.

Cô cảm thấy như mình vô tình đang chứng kiến một điều gì đó riêng tư của anh trai…

Từ Y Đồng lắc đầu, cô vui vẻ giới thiệu quả dưa hấu lớn mà cô vừa mua. Cô nói liên hồi, chiếc kẹp tóc nhỏ trên đầu cô cũng nhảy múa theo nhịp điệu của cô.

Ánh nắng lúc năm giờ chiều đã trở nên dịu nhẹ, chiếu qua cửa kính bên cạnh, làm sáng lên làn da mịn màng trên má cô, ánh sáng nhè nhẹ làm nổi bật từng sợi lông tơ nhỏ xíu.

Dư Qua đột nhiên động đậy bàn tay đang để bên người.

Anh vốn đã cao hơn cô rất nhiều, lại đứng trên bậc thềm cao hơn hai bậc, vì thế chỉ cần hơi nâng tay là đã vươn đến trước mặt cô.

Từ Y Đồng hơi ngạc nhiên, cô lập tức im bặt, không dám nhúc nhích.

Trong khoảnh khắc đó, cô có một ảo giác rằng anh muốn chạm vào mặt cô.

Mắt cô ánh lên một chút ngạc nhiên.

Ngay sau đó, Dư Qua dừng lại một chút, tay anh không chạm vào cô mà rơi vào đĩa dưa trước mặt cô.

Anh lấy một miếng dưa hấu.

Suy nghĩ kỳ quái đó nhanh chóng bị Từ Y Đồng quên đi, cô vui vẻ hỏi: "Anh muốn ăn thử một miếng trước không?"

Bị ánh mắt mong đợi đầy nhiệt tình của cô nhìn chằm chằm, Dư Qua cũng không từ chối.

Từ Y Đồng chú ý thấy tóc anh vẫn còn ướt, phần cổ áo T

-shirt của anh đã ướt đẫm một mảng lớn. Cô nuốt nước miếng, ngừng lại câu chuyện, "Vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh cứ lau tóc đi đã, không thì rất dễ cảm lạnh."

Cô chuẩn bị quay lại bếp để bỏ dưa vào tủ lạnh, vừa quay người lại thì bất ngờ: "Hả? Tiểu Nặc, sao em lại đứng ở đây vậy?"

Nghe thấy tên mình, Dư Nặc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Dư Qua.

Thấy anh vẫn đang cầm miếng dưa hấu, cô không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cũng không biết là vì anh hay vì chính bản thân mình.

Cô cứng ngắc giải thích: "Em vừa… đi qua đây thôi."

"Ồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!