Dư Nặc nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu vào: "Em pha một ấm trà lạnh giúp giải nhiệt, mọi người có muốn uống không?"
Will tháo tai nghe, nhìn cô rồi gọi: "Được, em cứ vào đây đi."
Dư Nực vừa bước vào phòng luyện tập liền bị luồng không khí lạnh làm cô hơi rùng mình. Cô đặt đồ lên bàn rồi lo lắng hỏi: "Các anh để điều hòa bao nhiêu độ vậy? Không sợ cảm lạnh à?"
"Đều là mấy tên đàn ông to khoẻ, sao có thể yếu đuối đến vậy."
Dư Nặc không đồng tình lắm: "Vẫn nên đừng để nhiệt độ quá thấp."
Thấy mấy người còn đang bận, Dư Nặc lấy vài cái cốc và rót trà cho từng người.
Cô không trang điểm, mái tóc đen dài xõa sau lưng, những nét thanh tú trên mặt lại hơi giống Dư Qua, khí chất vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn.
Gương mặt này thật sự rất tuyệt vời, dù là nam hay nữ đều rất đẹp.
A Văn thốt lên một cách đầy cảm thán: "Không trách được người ta bảo sinh con gái tốt, ai mà không muốn có một cô em gái dịu dàng, hay là em gái đừng đi nữa."
"Em chỉ nghỉ vài ngày thôi, ngày kia sẽ phải về rồi."
Will lo lắng hỏi: "Công việc bên TG có ổn không? Không ai làm khó em chứ? Nếu không thì qua làm ở đây cũng được."
Dư Nặc cười khổ: "Làm sao có thể? Bọn họ rất tốt, cũng đối xử với em cũng rất thân thiện."
"Vậy thì tốt rồi."
Tiểu C cảm thấy bất lực: "Anh đừng xem mấy bộ phim cung đấu nhiều quá, Will ca, ai mà không biết Tiểu Nặc là em gái của anh Fish chứ, ai dám bắt nạt cô ấy?"
A Văn lúc đó đang xem trận đấu của khu vực miền Đông liền chen vào nói: "Này, TG sắp đấu với WR ở bán kết đúng không?"
Dư Nặc khẽ "dạ" một tiếng.
Giải mùa hè lần này được chia thành hai khu vực Đông và Tây, vòng loại trực tiếp cũng đã gần đến hồi kết. Khu vực miền Đông thì hỗn loạn như một nồi cám heo; còn miền Tây thì một mình OG độc bá, điểm số vượt xa các đội khác, đã sớm giành được suất vào tứ kết. Vì vậy, nửa tháng nay họ sống khá nhàn hạ, ngoài buổi luyện tập cố định vào buổi tối, thỉnh thoảng còn có thể lên sóng livestream để bổ sung thời lượng.
Vào tuần thi đấu chính thức, thời gian sinh hoạt của mọi người cũng không còn khắt khe như trước, thường thì buổi chiều mới thức dậy.
Dư Nặc chuyển sang chủ đề khác: "Anh trai của em đâu rồi?"
"Không biết nữa." A Văn cũng thấy lạ, "Lúc nãy còn nói có việc phải ra ngoài, giờ vẫn chưa về."
Tiểu C: "Không lẽ lại bị…"
Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ A Văn, Tiểu C lập tức nuốt nửa câu sau vào.
Dư Nặc như có linh cảm, cô nhanh chóng hỏi: "Ba em lại đến tìm anh ấy à?"
A Văn ậm ừ một tiếng.
"Khi nào vậy? Sao không nói với em…" Dư Nặc lo lắng, "Anh ấy không sao chứ?"
A Văn quay sang nhìn cô: "Anh em lớn rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ, em đừng lo. Hình như chỉ là đến để ký cái gì đó thôi? Cụ thể thì anh cũng không rõ."
"Ồ." Dư Nặc hiểu ra.
"Thế là muốn ký cái gì vậy?"
Dư Nặc im lặng một lúc, cô cũng không giấu: "Chẳng phải bà nội tụi em mất rồi sao, ở quê còn một căn nhà cũ, trong di chúc bà nói để lại cho em và anh trai. Cô hai có một người bạn làm trong cục xây dựng, dì nói căn nhà đó có thể sẽ nằm trong diện giải tỏa, ba em bèn làm một cái thỏa thuận, muốn tụi em nhường lại cho Tiểu Giang."
Roy nghe xong cảm thấy buồn nôn liền chen vào: "Gì chứ, tại sao lại thế? Bọn họ mất hết liêm sỉ rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!