Chương 11: (Vô Đề)

Từ Y Đồng bị chính suy nghĩ điên rồ của mình làm cho giật mình hoảng hốt.

Cô không tự chủ được mà lùi lại một bước.

Trong lòng cô nghĩ… mặc dù trông anh ấy say rượu thật sự có vẻ dễ bắt nạt, nhưng nếu hôn anh ấy ngay trước cửa nhà hàng thì chắc chắn ngày mai sẽ lên báo mất, muốn hôn ít nhất cũng phải lừa anh ấy đến một nơi vắng vẻ chứ. Không đúng, khoan đã… không đúng, họ đâu có quen nhau, sao mình lại có những suy nghĩ chuyện kỳ quặc như vậy chứ… và nếu hôn thì, Dư Qua cao như vậy, mình phải kiễng chân ôm lấy cổ anh ấy mới đỡ mệt… không phải——"

Từ Y Đồng buộc mình ngừng ngay những ý nghĩ xấu xa này.

Trong lòng cô, có một đứa nhỏ đang cuộn tròn trong góc và gào thét điên cuồng.

Cứu mạng, Từ Y Đồng, mày thật sự điên rồi…

Một vị khách khác mở cửa bước ra, luồng không khí mát từ trong đó làm Từ Y Đồng rùng mình. Cô từ từ tránh sang một bên, ánh mắt lại tìm kiếm xung quanh nhưng Dư Qua đã không còn ở đó.

Cô quay đầu lại.

Dưới gốc cây ven đường, Dư Qua đang tựa vào thân cây, anh hơi cúi người xuống.

Từ Y Đồng nhịn xuống những suy nghĩ kì lạ trong đầu, cô lập tức chạy đến bên cạnh anh.

Dư Qua cúi đầu, môi mím chặt, cố gắng kìm nén sự nôn nao trong dạ dày. Mồ hôi rịn ra trên trán, khuôn mặt anh tái nhợt như tờ giấy.

"Anh không sao chứ? Muốn nôn à?" Giọng cô đầy lo lắng.

Trong cơn chóng mặt, Dư Qua nâng mí mắt, lại là khuôn mặt của cô.

Thấy anh có vẻ loạng choạng, Từ Y Đồng không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đỡ lấy anh, miệng không ngừng nói: "Nếu muốn nôn thì cứ nôn ra đi, nôn rồi sẽ ổn thôi. À, có phải dạ dày của anh không khỏe không? Uống chút sữa chua chắc sẽ khá hơn một chút."

Cánh tay cô chống lên eo anh, cả người dính sát vào anh, lớp áo sơ mi mỏng không thể che nổi hơi ấm từ cơ thể cô. Dư Qua giật tay ra, nhưng cô lại không chịu buông, tiếp tục quấn lấy anh.

Anh bị cô đẩy ngược ra, dựa vào thân cây.

Cảm giác nóng bức từ rượu trong cơ thể và sự gần gũi của cô khiến Dư Qua cảm thấy một cơn khó chịu không thể bộc lộ.

Những ngón tay rũ xuống bên hông co lại, nắm chặt, trong đầu anh vang lên một tiếng ong ong.

Dư Qua ***** thật nhẹ, anh nghỉ một lúc rồi nói: "Buông ra, đừng chạm vào tôi."

"À…" Từ Y Đồng hơi ngẩng đầu nhìn anh, cô do dự.

"Buông tay."

Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy.

"Được được, vậy… anh đứng vững nhé." Từ Y Đồng lùi lại hai bước.

Nguồn nhiệt khiến người khác khó chịu đã rời khỏi, Dư Qua nhắm mắt lại, anh điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình.

"Anh thấy đỡ hơn chưa?" Giọng cô nhẹ như tiếng muỗi.

Không có hồi đáp.

Cô thử gọi: "Dư Qua, anh vẫn ổn chứ?"

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi liếc nhìn cô.

Sau một trận hỗn loạn vừa rồi, tóc cô rũ xuống hai bên má, có vài sợi dính vào môi. Có lẽ là vì lo lắng cho anh, lông mi của cô khẽ chớp, mang theo vẻ lúng túng e dè.

Đôi mắt màu nâu nhạt, ươn ướt, lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!