"Cậu ăn cá lóc phi lê không?"
Bên cạnh vang lên một câu hỏi, Từ Y Đồng đang chống cằm, ánh mắt cô mơ màng, cô theo phản xạ trả lời lẩm bẩm: "Hả, cá, cá gì cơ…"
Y Y nhẹ nhàng huých cô một cái, thì thầm: "Cậu đừng nhìn chằm chằm Fish nữa, ngẩn ngơ đến mức nói linh tinh rồi kìa. Mau gọi món đi, cậu muốn ăn gì?"
"A!" Từ Y Đồng hơi ngạc nhiên nhận lấy thực đơn, cô đưa lên che mặt một chút, nhỏ giọng đầy chột dạ hỏi: "Tớ nhìn rõ ràng lắm à?"
Cô còn tưởng mình che giấu rất tốt cơ mà.
Y Y gần như hết cách với cô: "Cậu chỉ còn thiếu nước ngồi xổm xuống bên cạnh Fish thôi đấy."
"He he." Từ Y Đồng tùy tiện chọn mấy món rau, rồi đưa thực đơn cho người kế tiếp, "Tớ nhìn anh ấy liền thấy vui vẻ nên có chút không kiềm chế được."
Thấy cô như vậy, Y Y không nhịn được hỏi nhỏ: "Cậu có tiến triển gì không?"
Từ Y Đồng nghĩ ngợi một lát.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến chuyện vừa rồi trên xe.
Bức tranh vẽ bằng chì đó vốn dĩ cô chẳng mong anh sẽ có phản ứng gì đặc biệt.
Vậy mà anh lại ký tên mình lên.
Hơn nữa… lại ký ngay dưới con cá nhỏ ấy…
Dư Qua làm thế là cố ý sao?
Suy nghĩ của cô trở nên miên man, Từ Y Đồng không lên tiếng. Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nói: "Chắc là… có tiến triển?"
Nói rồi, ánh mắt cô lại lặng lẽ lướt về phía Dư Qua.
Anh đang hơi nghiêng đầu thấp giọng trò chuyện gì đó với người bên cạnh, bọn họ nói dăm ba câu không đầu không cuối, tay anh cầm ly thủy tinh, có lẽ cảm thấy buồn chán nên anh lắc nhẹ mấy cái cho nước bên trong dao động.
Người bên cạnh đưa cho một điếu thuốc đến nhưng Dư Qua lắc đầu không nhận.
Từ Y Đồng hỏi: "Dư Qua không hút thuốc à?"
Nghe cô hỏi vậy, Y Y liền cẩn thận nhớ lại, "Chắc là ít khi hút, tớ chưa từng thấy anh ta hút bao giờ."
Từ Y Đồng đầy mơ màng nói: "Oa, vậy chắc người anh ấy thơm lắm nhỉ."
Y Y bị cô chọc cười không chịu nổi, cô ấy không nhịn được mà thì thầm: "Cậu theo đuổi Fish bao lâu rồi mà vẫn chưa bỏ cuộc, giờ còn được ngồi ăn cùng bàn với anh ấy là đã vượt mặt chín mươi chín phần trăm đối thủ rồi đấy."
Từ Y Đồng lên tiếng: "Nghe cậu nói xong, tớ thấy tình địch của mình chắc cũng không ít đâu."
"Thật ra cũng không đến mức đó." Y Y vừa bóc bộ bát đũa mới vừa nói, "Dù sao thì mấy năm nay mấy chị em chơi game mà tớ quen, gần như ai cũng hoặc thích Wan hoặc thích Fish. Nhưng mà Wan thì… từ lâu đã có hoa có chủ rồi, còn Fish thì…"
"Thì sao?" Từ Y Đồng truy hỏi.
"Đại sư huynh Vô Tình Đạo, cậu hiểu rồi chứ." Y Y làm vẻ mặt như đã rõ ngọn ngành, "Nhìn ai cũng như nhìn rác rưởi, bất kể là nam hay nữ. Làm fan thì không sao, nhưng nếu có ý định vượt giới hạn… thì dù có một trăm trái tim cũng không chịu nổi bị anh ta làm tổn thương đâu."
"Vậy à?"
Từ Y Đồng lại không nghĩ thế.
Mặc dù những người xung quanh Dư Qua, thậm chí là trên mạng, mỗi khi nhắc đến anh họ đều nói cùng một kiểu như vậy.
Nhưng không hiểu sao, Từ Y Đồng lại luôn nhớ đến hình ảnh hôm đó, anh ngồi một mình trên ghế dài, bên cạnh có một lon bia và vài gói bánh quy, anh tự mình xoa dịu nỗi buồn. Còn có ngày đó ở bệnh viện, khi đối mặt với những lời lăng mạ dơ bẩn như thế, anh cũng không hề nổi điên hay mất kiểm soát, mà chỉ lặng lẽ che chở cho em gái sau lưng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!