Chương 14: (Vô Đề)

Hai người từ biệt ngay tại sơn trang, mỗi người đi một ngả. Tần Tuyết Phùng sai người hầu đánh xe đưa y về Tần phủ, còn mình thì đi kinh thành.

Người hầu ở sơn trang này khác xa Tần phủ, ai nấy đều biết thân biết phận, chuyện không nên nói thì tuyệt đối giữ kín miệng. Đi đường hai ngày trở về phủ, Tước Miên xuống xe gặp đám người hầu trong Tần phủ thì lập tức cảm thấy mất tự nhiên.

Quản gia lộ vẻ cay nghiệt, mũi hếch lên trời, vừa thấy y liền hừ lạnh.

Người hầu đi theo Tước Miên lấy ra thư của Tần Tuyết Phùng điềm đạm giải thích mấy câu, sau đó dẫn Tước Miên về phòng y.

"Lão gia dặn ta chăm sóc ngươi, không cho người trong phủ bắt nạt." Đóng lại cửa sân, hắn nói với Tước Miên như vậy.

Trong lòng Tước Miên ấm áp, gật đầu lia lịa.

Tiểu Linh đã sớm khỏi bệnh, nghe tin Tước Miên về, nàng vội vã từ trong phòng chạy đến, nhào tới muốn ôm Tước Miên.

Nhưng chưa kịp ôm thì người hầu kia đã lập tức đứng chặn giữa bọn họ.

Nam nữ thụ thụ bất thân, làm tỳ nữ càng không được quên thân phận, chẳng ra thể thống gì cả!

Tước Miên kéo Tiểu Linh sang một bên chọc ghẹo nàng: "Tiểu nha đầu ôm bậy không gả được đâu đấy!"

"Vâng, vâng." Tiểu Linh trừng nam nhân cao lớn kia rồi quay đầu đi vòng quanh Tước Miên, thấy y mặc đồ đẹp, khuôn mặt tròn hơn một chút, ánh mắt sáng láng thì mới hài lòng gật đầu.

"Xem ra được thiếu gia dẫn ra ngoài vẫn tốt hơn." Tiểu Linh thì thào với y, "Mấy ngày nay ta ở trong phủ bị quản gia đại nhân xem thường không biết bao nhiêu mà kể. Ngươi về rồi, hắn chắc chắn sẽ làm khó dễ ngươi cho xem!"

Tước Miên không mấy để ý đám người quản gia này. Y nghĩ mãi chuyện chuộc thân mà vẫn chưa nghĩ được gì, muốn bàn bạc với Tiểu Linh nhưng có người khác đi theo nên y cũng ngại mở miệng.

Đến tối Tiểu Linh đi lấy đồ ăn cho Tước Miên liền túm người hầu cao lớn kia đi chung làm bảo kê, cuối cùng bưng về thức ăn đầy bàn, cực kỳ phong phú.

Nàng vui vẻ ngồi cạnh bàn xới cơm. Người hầu kia hôm nay đã uốn nắn nàng rất nhiều chỗ trái quy củ, thấy thế thì nhíu mày nhưng không nói gì.

Tước Miên bảo hắn ngồi xuống ăn chung, hắn nhã nhặn từ chối rồi ra ngoài cửa trông coi.

Cuối cùng cũng có không gian riêng tư.

Tước Miên kể hết ưu phiền của mình cho Tiểu Linh nghe, Tiểu Linh cắn đũa suy tư: "Vậy ngươi muốn ở lại hay không muốn?"

"Ta cũng không biết nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên ủ dột, "Việc này không thể để đại ca ta biết được...... Nếu hắn biết chắc chắn sẽ đánh ta mất......"

Tiểu Linh vỗ vai y tỏ vẻ cảm thông.

Cũng đúng, làm gì có nam nhân nào bị nam nhân cưỡng gian mà còn muốn ở cạnh tên kia? Nếu nàng là huynh trưởng thì cũng tức chết thôi!

Hơn nữa...... Tiểu Linh luôn thấy sợ Tần Tuyết Phùng.

Tần Tuyết Phùng đối xử tốt với Tước Miên nên tất nhiên y không biết hắn đáng sợ cỡ nào. Nhưng lần đầu Tiểu Linh nói chuyện với hắn đã bị hắn phạt quỳ mấy canh giờ.

Dù sau này Tần Tuyết Phùng nảy lòng từ bi, đồng ý tìm người chữa bệnh cho nàng nhưng cảm giác e ngại trong lòng vẫn không cách nào tiêu tan.

Hiện tại thiếu gia thích Tước Miên...... Nhưng kẻ có tiền đều cả thèm chóng chán. Lỡ sau này không thích nữa thì Tước Miên sẽ thế nào đây?

Hạng người như nàng và Tước Miên chung quy vẫn khác với thiếu gia. Thiếu gia có tiền có quyền, thứ gì mà chưa từng thấy, đồ chơi mới mẻ nào mà chưa từng chơi? Một khi chơi chán thì tiện tay ném đi, một chút lưu luyến cũng không có.

Tiểu Linh âm thầm suy nghĩ một hồi, lập trường vốn không mấy vững chắc lập tức trở nên kiên định. Nàng kề vào tai Tước Miên nói ra mọi lo nghĩ của mình.

Tước Miên nghe xong thì ngẩn người, vô thức phản bác: "Lão gia...... Lão gia không phải người như vậy đâu."

"Ngươi đã quen biết hắn được bao lâu mà biết hắn không phải người như vậy?" Tiểu Linh nói, "Thà tin có còn hơn không! Mình không bị tổn thương mới là quan trọng nhất!"

Thật ra Tần Tuyết Phùng chẳng có niềm vui gì, lúc ở chung cũng thực lòng đối tốt với mình......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!