09
Ta vốn cứ ngỡ,
là tay nghề nấu nướng của ta khiến hắn xiêu lòng.
Ai ngờ, người ta để ý… lại là chính ta.
Ta có phần buồn phiền.
Từ hôm đó trở đi,
Mộ Dung Thiết Chùy liền trở thành khách quen ở tiệm ta.
Ngày nào cũng đúng giờ tới, gọi một bát bánh hấp nước thịt dê.
Thế mà lại chỉ ăn không nói, lặng lẽ cúi đầu, chưa từng nói thêm một lời dư thừa.
Hắn hành xử ngay thẳng, ngồi gần mà chẳng hề thất lễ.
Ngược lại khiến ta cảm thấy, chính mình đang suy nghĩ vẩn vơ, tâm tư cũng trở nên đen tối.
Muốn từ chối mà lại chẳng biết mở lời thế nào.
Chẳng lẽ người ta còn chưa thổ lộ, ta đã chạy ra tuyên bố:
"Ta không muốn lấy chồng."
Haizz...
Thôi thì… cứ sống tạm vậy đã.
10
Lúc không hay biết,
ta đã gần như… quen với sự hiện diện của Mộ Dung Thiết Chùy rồi.
Cách vài ba hôm,
hắn sẽ bất ngờ xách theo con mồi, lặng lẽ ngồi xuống.
Ăn xong thì chỉ lau miệng một cái, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bỏ đi.
Chỉ để lại ta và con vật dưới chân bàn mặt đối mặt – trừng mắt nhìn nhau.
Khách khứa đến quán thường cười đùa gọi ta là "nương tử gà thỏ".
Bình thường thì họ gọi ta là "nương tử bánh bao", "nương tử bánh hấp" cũng được,
dẫu sao còn dính dáng tới kế sinh nhai, có thể kiếm chút danh tiếng.
Chẳng lỗ vốn.
Chứ cái danh "nương tử gà thỏ" thì là cái quái gì chứ?!
Thật sự… khó mà nhẫn nhịn nổi.
Mà vốn dĩ, Mộ Dung Thiết Chùy cũng toàn đến lúc gần dọn hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!