Chương 3: (Vô Đề)

Chạy hết một vòng, trời đã sang giờ Dậu.

Tiền trong tay ngày một vơi, đồ đạc lại càng lúc càng nhiều.

Ta cõng đồ trên lưng, hai tay ôm khư khư cái lọ thủy tinh nhỏ, rón rén về nhà.

Lòng xót của, mà tim vẫn còn run rẩy.

Hạt tiêu thật sự là thứ có giá như vàng.

Chỉ một lọ bé tí, suýt chút nữa đòi cả mạng ta.

May mà lúc ra khỏi nhà mang theo đủ bạc, không thì chắc bị ông chủ tiệm bắt lại không thả.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Về tới cửa đúng lúc chạm mặt hàng xóm bên cạnh.

Nhìn cách ăn mặc thì là một phụ nhân gọn gàng lanh lợi.

Nàng nhiệt tình tự giới thiệu, nói mình tên Thái Hương Bình, là giảng sư của Nữ học, trong nhà xếp thứ ba, ta có thể gọi nàng là Thái tam nương.

Thái tam nương đảo mắt một vòng đánh giá ta từ đầu đến chân, nụ cười lập tức thật lòng hơn mấy phần.

Nàng hồ hởi lại giúp ta bê đồ, tay không ngừng khéo léo thăm dò:

"Cô nương năm nay bao nhiêu rồi? Trong nhà có mấy người? Phụ mẫu làm nghề gì? Đã từng thành thân chưa?"

Ta trầm ổn đặt gùi tre xuống, đáp:

"Cha mẹ ta đều mất cả rồi."

Rồi lại bổ sung thêm một câu:

"Ta là một quả phụ."

Mới góa năm nay, còn tươi mới lắm.

Ta thầm nghĩ, Lục Chính Phương vốn đã c.h.ế. t đến không thể c.h.ế. t thêm lần nữa.

Chẳng ai quy định chỉ được thủ tiết vì chồng, mà không thể thủ tiết vì chính mình.

Thái tam nương nghẹn lời trong thoáng chốc.

Mắt nàng đảo một vòng, tự thuyết phục bản thân, lẩm bẩm:

"Góa phụ thì sao chứ? Chẳng lẽ lại muốn thủ tiết cả đời vì hắn à?"

Ta điềm tĩnh tháo khăn che mặt xuống, để lộ vết sẹo kéo dài nửa bên mặt trái.

Thái tam nương như một con ngỗng bị bóp cổ, lập tức câm nín.

Mặt đỏ bừng, môi mấp máy,

tới lúc rời đi vẫn không nói nổi một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!