Đến lượt định bán ta, thì đúng lúc Vương nương tử, bà chủ tiệm bánh bao trong huyện, đến thôn thu mua đọt hương xuân.
Bà liếc mắt nhìn ta một cái, rồi nói:
"Quán ta đang thiếu một tiểu nha hoàn chạy việc."
Thế là ta bị nửa bán nửa cho vào làm học việc ở tiệm bánh.
Không có lương,
nhưng được ăn hai cái màn thầu sáng tối,
lại còn được phép ngủ lại trong tiệm.
Vương nương tử là người miệng d.a. o tim đậu, tính khí bẳn gắt nhưng lòng dạ lại rất tốt.
Tuy ngày thường chẳng cho ta sắc mặt tốt,
sai ta rót trà, bóp vai liên miên,
nhưng bà thật tâm coi ta là đồ đệ,
trừ bí phương nhân truyền làm nhân bánh Ngũ Đinh, thì những gì biết được đều dạy cho ta cả.
Con gái của ông chủ tiệm cháo bên cạnh tên là Đại Nữu, ganh tỵ đến phát điên.
Nàng thường lén than thở với ta:
"Ta chỉ được cho đi chẻ củi, xắt rau, ngay cả một ngón tay cũng không được đụng vào nồi canh. Nếu bị bắt gặp, sẽ bị treo lên đánh bằng roi mây đến khi khóc rống xin tha mới thôi!"
"Ta thật hâm mộ ngươi đó, Nhị Nha… số ngươi tốt thật!"
Nàng cứ thế, chua lè mà nói.
Ta cũng thấy vậy. Thật sự cho rằng cuộc sống như vậy là đã tốt lắm rồi.
Cứ thế sống giản dị mà yên bình —
đợi lớn lên sẽ gả cho một hán tử vùng khác, cùng nhau mở một quán bánh bao, sinh một đứa con béo khỏe.
Không ngờ đến năm ta mười tám tuổi,
tiểu đệ hốt hoảng chạy đến gọi ta về, nói trong nhà có khách quý tới.
Bên ngoài có bốn năm thị vệ mang đao đứng hai bên,
mấy bà tử mặc vàng đeo bạc được các tiểu nha hoàn hầu hạ, từ xe ngựa bước xuống.
Vừa thấy mặt ta, đã ôm chầm lấy ta mà khóc rống.
Ta không dám nhúc nhích, tay chân cứng đờ, chỉ sợ quệt bẩn vào gấm vóc lụa là của người quý.
Họ khóc đủ rồi, bắt đầu gọi ta là Đại tiểu thư.
Nói ta là thiên kim đích nữ của phủ Quốc công, năm xưa bị nhũ mẫu đánh tráo.
Nói ta giống hệt phu nhân Quốc công hồi trẻ.
Nói rằng nay cuối cùng có thể nhận tổ quy tông, trở về nhà thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!