Người khẽ gật đầu, vỗ tay ta trấn an, rồi tóm lược chuyện xưa trong vài lời:
"Ngươi chắc chưa biết, bệ hạ sức đã kiệt, quý phi sầu muộn lâu ngày, nhiều năm nay nằm liệt giường.
Thục phi mấy năm trước sảy thai, thân thể yếu nhược.
Từ sau khi ngươi rời cung, chỉ còn Lan quý nhân sinh được một nữ nhi, ngoài ra không còn ai.
Ta đành nhận một đứa trẻ trong tông thất làm dưỡng tử.
Lần này xuất cung, vốn là vì muốn đến thăm ngươi một chuyến.
Nghe nói ở phía Nam có tiệm Tiểu Mãn Điểm Tâm khá nổi danh."
Người nở nụ cười, ánh trăng ngoài hiên soi vào, chiếu lên gương mặt Người.
Tựa đóa quỳnh nở rộ, hương sắc lan tỏa khắp phòng.
"Giờ nhìn thấy ngươi an ổn, như vậy là đủ rồi."
Hoàng hậu nương nương ra đi cũng như khi đến, im lặng không lời.
Chỉ còn lại chiếc bát rỗng và vòng tay vàng tinh xảo làm bằng chứng.
Mà trong lòng ta, cuối cùng cũng yên ổn.
Vào phòng, trông thấy Bảo Châu duỗi chân ngủ ngon lành, chiếu trúc chỉ phủ đến bụng.
Thiết Chùy ngồi bên, phe phẩy quạt cho nàng.
Thấy ta vào, chàng nghiêng đầu nhỏ giọng:
"Đi rồi à?"
Ta khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh chàng, tựa vào lòng chàng.
Con trẻ yên giấc, lang quân ở bên.
Như vậy là đủ.
NGOẠI TRUYỆN: KIM HOÀNG HẬU
Ta vào cung đã nhiều năm, tâm khí của thiếu nữ sớm đã bị mài mòn.
Tình cảm nam nữ đối với Hoàng thượng cũng đã hoàn toàn c.h.ế. t đi vào ngày con gái ta rời đi.
Những gì còn lại, chỉ là sống lay lắt qua ngày trong cung mà thôi.
Nữ nhân trong cung, ai chẳng sống cuộc đời đếm ngày trong tứ hợp viện.
Cần gì phải làm khó lẫn nhau?
Cho đến một ngày, Hoàng thượng nói với ta:
Muốn chọn nữ nhi nhà họ Lục tiến cung.
Ta đáp ứng.
Người được chọn vào cung lại không giống như ta nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!