Chương 11: RƯỢU HẤP QUÝT (1)

01

Năm Vĩnh Hòa thứ chín.

Phố Tây Dương Châu, người qua kẻ lại đông như trẩy hội.

Trước một cửa tiệm treo bảng "Tiểu Mãn Điểm Tâm", chen chúc toàn là người.

"Hai bát đường hấp sữa đông!"

"Một hộp bánh thạch trong suốt!"

Tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Một đại nương vứt tiền vào hòm, nhận lấy điểm tâm rồi cố sức chen khỏi đám đông, nào ngờ lại bị một tiểu oa nhi mập mạp chắn đường.

Tiểu hài nhi chừng ba bốn tuổi, hai b.í. m tóc nhỏ lủng lẳng.

Gương mặt tròn trịa, lúm đồng tiền lộ ra khi cười, một tay đưa vào miệng mút, ánh mắt đăm đăm nhìn hộp điểm tâm.

Càng nhìn càng thèm, nước miếng không kìm được nhỏ xuống cổ áo lông hồ trắng như tuyết.

Đại nương không nỡ, bèn ngồi xổm xuống, nhéo nhéo má bé, rồi chọn một miếng bánh thạch nhỏ đưa cho.

Bé con hí hửng nhét ngay vào miệng, tay lau qua loa lên áo, sau đó chắp tay cúi đầu, cung kính hành lễ:

"Đa tạ tỷ tỷ."

Bộ dạng lanh lợi đáng yêu khiến đại nương cười tươi như hoa.

Chờ người trở lại cửa tiệm, ta trông thấy khóe miệng bé con còn vương màu đỏ cam, chân mày liền dựng lên:

"Kim Bảo Châu, có phải con lại gạt người ta lấy điểm tâm ăn rồi không?"

"Không có! Nương, đừng oan uổng con!"

Bé con ngoan ngoãn chạy đến, đưa cái miệng chưa kịp lau sạch ra cho ta xem.

Ta đành bó tay, lau sạch dấu vết gây án trên môi nàng, một tay xách lên giao cho Mộ Dung Thiết Chùy:

"Đi chơi với phụ thân con đi, đừng ở đây quấy nhiễu nữa."

Tiểu nha đầu "hừ hừ" vài tiếng, được phụ thân hứa sẽ cõng cưỡi ngựa lớn liền vui vẻ chạy vào hậu viện.

Ta thở dài một hơi, song khóe môi lại bất giác nhếch lên.

Kim Bảo Châu là nữ nhi của ta, sinh sau ba năm ta và Thiết Chùy thành thân.

Một bé gái mập mạp nặng bảy cân, ta mất bao nhiêu sức mới sinh hạ được.

Trước đó đã cùng chàng thương lượng xong, chỉ sinh một đứa, theo họ ta—Kim.

Giống như bảy năm trước, Hoàng hậu nương nương ban cho ta tên "Tiểu Mãn", mang theo kỳ vọng và lời chúc tốt lành.

Ta đặt tên con là "Bảo Châu", như trân châu bảo ngọc, là minh châu trong lòng bàn tay.

Chỉ mong con mai sau được sống an nhiên hạnh phúc là đủ.

Sau khi có con, ta và Thiết Chùy bàn bạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!