Chương 9: (Vô Đề)

Giống hệt mùi trên người Tạ Hạc khi ấy.

Nhưng dù trời ở Kinh thành có biến hóa thế nào, cũng chẳng ảnh hưởng được tới quán nhỏ của ta.

Ngày vẫn trôi qua.

Lão già ấy quả thật đoán không sai.

Phúc khí của ta, quả thực là ở phía sau.

Liên tiếp vài ngày ra cửa đều nhặt được bạc, khiến ta sợ quá, phải trốn trong nhà chẳng dám bước chân ra ngoài.

Lo phúc tới nhiều thì xui xẻo cũng sẽ theo sau.

Nhưng không ngờ thứ này một khi đến, có trốn cũng không được.

Thậm chí còn tìm đến tận cửa.

Cửa tiệm mà ta để ý từ lâu, chủ tiệm chuẩn bị được con cái đón lên kinh thành dưỡng già.

Vì thời gian gấp, liền bán tiệm lại cho ta với giá rẻ đến kinh ngạc.

Những kẻ từng bày mưu hại ta cũng lần lượt gặp báo ứng.

Từng người từng người lần lượt đến cửa, đưa bạc.

Người bên cạnh từng muốn gả ta cho con trai góa vợ của bà ta, suốt ngày mơ tưởng tới tài sản nhà ta.

Hai mẹ con ấy cũng dọn đi rồi.

Mặt mũi bầm dập, dọn đi trong đêm như chạy nạn.

Nghe đâu là bị kẻ thù tìm tới tận cửa.

Căn nhà ấy bỏ trống.

Sau này hàng xóm xung quanh bảo là được một vị tiên sinh mới về dạy học trong thư viện mua lại.

Nhưng tiên sinh kia vẫn ở trong thư viện, rất ít khi về nhà.

Ta chưa từng gặp mặt.

Chỉ có Tân nương tử kể rằng người đó đã đến quán hoành thánh của ta ăn vài lần.

Nói là nghe danh bà chủ từng nuôi ra một vị trạng nguyên, muốn tới cầu chút vận may.

Mà lần nào ta cũng không có ở đó.

"Cơ mà lần đầu tiên ăn hoành thánh, người ta còn khóc nữa đó!"

Khóc sao?

"Ừ! Bưng bát hoành thánh lên là mắt đỏ hoe, còn cứ khăng khăng bảo là do hơi nóng bốc lên làm cay mắt."

Ta bảo với Tân nương tử rằng có khi thật sự là do hơi nóng xông lên khiến người ta cay mắt.

Vì ta cũng từng như vậy.

Tân nương tử nhìn ta chằm chằm, đưa tay xoa đầu ta, cười nhẹ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!