Chương 7: (Vô Đề)

Lần này, ta không nương tay.

Tạ Hạc khẽ rên một tiếng.

Cơn đau khiến hắn khom người lại, sắc mặt trắng bệch.

Vết thương trên người hắn vốn dĩ còn chưa lành.

Máu lập tức thấm qua lớp áo trắng.

Thế nhưng Tạ Hạc vẫn không rời mắt khỏi ta.

Ánh mắt đen sẫm ấy lộ rõ vẻ hoang mang cùng đau đớn.

A Hạc!

Giang Thải Vi hồn vía lên mây, vội lao tới đỡ hắn.

Ta ném cây gậy đã gãy nát xuống đất.

Cả sức lực toàn thân dường như cũng theo đó mà rời đi.

Rất lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình.

Nhưng cũng chỉ nói ra được một chữ:

Hồng Trần Vô Định

Được.

8

Ta và Tạ Hạc, ai cũng mặc kệ ai.

Hắn bận rộn vô cùng.

Có lúc mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng.

Lâu lâu tình cờ gặp nhau trong phủ, Tạ Hạc cũng chỉ lúng túng dời mắt, vội vã bước qua.

Ta không bận tâm giờ hắn nghĩ thế nào.

Chỉ ngồi đó, đếm từng đầu ngón tay, tính số bạc đã tiêu cho hắn suốt bao năm qua.

Thực ra cũng chẳng tính quá lâu.

Bởi từ rất sớm, ta đã định sau khi trả xong ân tình thì sẽ rời đi, nên có ghi lại đôi chút.

Nhưng Tạ Hạc lại bắt đầu đối xử tốt với ta, còn nói muốn cưới ta.

Thế nên mới khiến ta sinh ra vài phần mộng tưởng.

Số bạc tính ra, cộng thêm số ta đã tích góp.

Vừa khéo đủ để đi Giang Nam, lại còn mua được một tiểu viện an thân lập nghiệp.

Ta ngẩn ra một lúc, không nhịn được mà lầm bầm:

"Ngay cả ông trời cũng khuyên ta nên rời đi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!