Chương 6: (Vô Đề)

Người vừa rồi còn chịu đòn không rên một tiếng, giờ lại cứng ngắc từ kẽ răng bật ra mấy chữ:

Ta sẽ không đi nữa!

Ta liếc hắn một cái, tay vẫn không ngừng lại.

Cho đến khi Tạ Hạc vứt cây đao giấu trong lòng ra.

Ta cất hết mọi thứ, nghiêm túc dặn dò:

"Chàng là người muốn làm đại quan, những kẻ đó, sau này rồi sẽ có cơ hội tính sổ."

Tạ Hạc trừng mắt với ta.

Lần thứ hai là khi Tạ Hạc không chịu đọc sách nữa.

Hắn lén rời khỏi thư viện, âm thầm đi làm thuê kiếm tiền.

Bị ta phát hiện, lại bị ăn một trận đòn.

"Ta không quay về đâu!"

Tạ Hạc cắn chặt răng, vành mắt đỏ bừng.

Ta chẳng buồn nói lý, trực tiếp đè hắn xuống, áp giải về lại thư viện.

Sau này là đại nương bên cạnh kể lại cho ta biết nguyên do:

"Vài hôm trước Tiểu Tạ có về nhà một chuyến, ta bảo ngươi đi bến tàu làm việc, thế là hắn liền chạy đến tìm. Nhưng chẳng bao lâu sau, ta thấy mặt hắn sa sầm lại, không chờ ngươi về đã đặt đồ lại rồi vội vã quay lại thư viện."

Tạ Hạc đến bến tàu ư?

Ta đếm lại ngày tháng, suy nghĩ một lát.

Mới nhớ ra hôm đó, ở bến tàu, ta có gặp lại mấy người họ hàng bên nhà họ Tạ.

Bị bọn họ móc méo vài câu.

Mắng gì thì ta không nhớ rõ.

Dù sao cũng chẳng đau chẳng ngứa, không ảnh hưởng đến việc ta kiếm tiền.

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc Tạ Hạc bỏ học?

Ta không nghĩ ra, bèn đi hỏi thẳng hắn.

Mới đầu Tạ Hạc không chịu nói.

Ta hỏi:

"Có phải vì ta ở bến tàu làm việc cùng đám nam nhân mà chàng thấy mất mặt không?"

Nuôi một kẻ đọc sách cần rất nhiều bạc.

Mà ta thì chẳng có tiền, chỉ đành cố tìm việc.

Việc gì cũng làm.

"Bọn họ cần người khiêng, ta khiêng. Cần người bốc vác, ta bốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!