Vậy nên mấy ngày qua hắn đối tốt với ta, là vì thấy hổ thẹn sao?
Ta cúi đầu, vô thức dùng mũi chân nghiền nát lá khô trên mặt đất.
Trong lòng thầm nghĩ, thì ra Tạ Hạc và Giang Thải Vi đã sớm gặp lại từ lâu rồi.
Hắn không nói với ta, là vì sợ ta lại như kiếp trước, ngăn cản hắn sao?
Nhưng vì sao hắn chẳng chịu nói với ta một lời?
Ta đâu có ép hắn phải thích ta.
Nếu hắn nói sớm hơn, ta cũng đã rời đi từ sớm rồi.
Lâm Tiểu Man ta đâu phải không ai thương.
Chẳng phải mới đây con trai năm tuổi nhà Lý đại nhân bên cạnh còn hớn hở chạy tới nói sẽ cưới ta khi lớn lên sao?
Tạ Hạc đúng là không có mắt nhìn người.
Hồng Trần Vô Định
Ta hít hít mũi, cảm thấy trời hôm nay càng lúc càng nóng.
Hơi nóng bức đến nỗi khiến viền mắt ta cũng cay xè.
Rồi ta mới chậm rãi nhận ra…
Thì ra Tạ Hạc chưa từng thay đổi.
Giống như hắn chưa từng sửa lại cách gọi ta là dâm phụ kia.
Sự xuất hiện của Giang Thải Vi, chẳng qua chỉ khiến mọi thứ quay về vạch xuất phát.
Ta lại ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc.
Giang Thải Vi vẫn đang nói rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn im lặng, giữ nguyên tư thế ấy, không hề thay đổi.
"Tạ Hạc, chàng còn muốn chối nữa sao?"
Giang Thải Vi khẽ thở dài, đưa tay ra như muốn đặt lên vai Tạ Hạc, giọng dịu dàng:
"Trước kia chúng ta chẳng phải rất thân thiết đó sao? Nếu như thật sự không còn tình cảm, vậy khi ta nói thích cây trâm ấy, sao chàng lại tặng nó cho ta? Ta biết rõ Lâm Tiểu Man cũng rất thích cây trâm đó."
"Huyện chủ từng giúp ta, nhận được thư cầu cứu, tất nhiên là phải đến cứu người."
Sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng Tạ Hạc cũng mở miệng.
Hắn nghiêng người, tránh khỏi sự thân mật của Giang Thải Vi, cúi đầu:
"Cây trâm ấy chỉ là bồi thường vì làm hỏng trâm của huyện chủ. Huống hồ, Tiểu Man cũng không hợp để đeo."
Ta thì có chỗ nào không hợp?
Nỗi buồn ban đầu lập tức bị cơn giận đánh tan.
Ta tức đến mức xắn tay áo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!