Đột nhiên ta lại có chút mừng vì cây trâm ngọc màu biếc giá cao kia đã bị người khác mua mất từ trước, cũng xem như giúp ta tiết kiệm được một khoản.
Vì thế ta phất tay, quay người đi vào trong:
"Không thích, bất tiện."
Dẫu cho có giữ lại thật, sau này cũng chẳng có cơ hội để đeo nữa.
Chi bằng nhường cho cô nương nào thích hợp hơn.
Ta chẳng ngờ rằng sau khi Tạ Hạc hạ triều trở về, lại chủ động nhắc đến chuyện đó.
"A tỷ rõ ràng là thích, vì sao cuối cùng lại không lấy món nào?"
Từ hôm đó, Tạ Hạc lại đột nhiên quay về gọi ta bằng cách xưng hô thuở nhỏ.
Không hổ là người từng làm quan, từng dẹp loạn phỉ.
Ta lại có phần không dám đối diện với ánh mắt kia, một ánh mắt như nhìn thấu mọi điều.
Đành cúi đầu ăn cơm, lấp lửng đáp lời:
"Ta chỉ có một cái đầu, dùng gì được lắm đồ như vậy? Nếu thực sự đeo hết lên, chẳng phải bị đè c.h.ế. t sao? Giữ lại một món là đủ rồi."
Tạ Hạc nhìn ta chằm chằm không chớp mắt.
Môi mím chặt, không nói một lời.
Vài ngày sau, Tiểu Đào vui mừng khấp khởi ôm tới một đống trang sức.
Chiếc trâm trên đầu nàng cũng theo mỗi bước đi mà rung rung lắc lắc.
Ánh mắt ta vừa chạm đến đống trang sức quen thuộc ấy thì giật nảy mình.
Phản ứng đầu tiên là — chẳng lẽ người của Phù Quang cư tới đòi lại số bạc ta đã lấy đi rồi sao?
"Là Tạ đại nhân đích thân đến Phù Quang cư mua lại cho cô nương đó!"
Tiểu Đào nói xong liền muốn giúp ta chải đầu điểm trán, nhưng bị ta vội vã ngăn lại.
Tạ Hạc đáng chết!
Chuyện này chẳng phải là trắng trợn dụ ta phạm tội sao!
Cô nương?
"Cất đi, cất đi, ta không thích."
Nói thật thì.
Ta thật sự sợ làm hỏng, rồi Tạ Hạc bắt ta bồi thường.
Tiểu Đào đành bất lực thu lại.
Miệng còn lẩm bẩm rằng nếu đại nhân mà thấy ta không đeo thì nhất định sẽ không vui.
Quả nhiên, Tạ Hạc có hơi tức giận.
Nhưng hắn lại nhịn xuống, không cãi vã với ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!