Cho nên lúc đó lão mới đặc biệt dặn chúng ta mau chóng thành hôn.
Tạ Hạc trầm mặc.
"Chàng lo vết thương chưa lành sao? Không sao cả, vẫn còn mấy ngày nữa, đủ để chàng dưỡng thương."
Xin lỗi.
Lần nữa mở miệng, giọng Tạ Hạc khàn hẳn đi.
Hắn khẽ nói:
"Chỉ là muốn hoãn thêm ít ngày nữa, nàng chờ ta—"
Chờ gì?
Lời của Tạ Hạc chưa kịp nói xong.
Hắn bỗng nhiên khựng lại.
Rồi lại thốt lên một câu xin lỗi không còn chỗ để tránh né.
Nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn cứng đờ.
Ta lặng người nhìn Tạ Hạc.
Thực ra ngay khi hắn nói ra chữ hoãn, trong lòng ta đã có một loại cảm giác: quả nhiên là vậy.
Tựa như cái kết cục mà ta sớm đã đoán trước cuối cùng cũng đến.
Mọi thứ đều đã hạ màn.
Rõ ràng là không nên bất ngờ.
Nhưng n.g.ự. c ta vẫn nặng nề, đến cả hô hấp cũng bắt đầu thấy nhói nhói nơi lồng ngực.
Thế nên ta buột miệng hỏi:
"Lại là vì Giang Thải Vi sao?"
Ta thực ra chẳng có ý trách nàng ta.
Nhưng Tạ Hạc lại nhíu mày, dường như chẳng vừa lòng:
"Chuyện này thì liên quan gì đến Thải Vi? Lâm Tiểu Man, sao nàng luôn nhắm vào nàng ấy vậy? Trước kia như thế, bây giờ cũng vậy—"
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình đã trở nên gay gắt và ép người quá mức, Tạ Hạc bỗng khựng lại.
Một nét không tự nhiên thoáng lướt qua gương mặt hắn.
Hắn quay mặt đi:
"Chuyện này không liên quan đến huyện chủ, nàng đừng nghĩ nhiều."
Ta khô khốc ừ một tiếng.
Trong phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng c.h.ế. t chóc.
Hiếm thấy lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!