Tạ Hạc ôm m.ô.n. g bị ta đá, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo đỏ bừng cả lên.
Hắn nghiến răng, tức tối mắng ta.
Mà một mắng ấy, kéo dài suốt mấy năm.
Mắng đến khi Tạ Hạc đỗ trạng nguyên, trở thành tân quý nhân triều đình.
Mắng đến khi hắn nói muốn cưới ta làm thê.
Ngẩng cổ, đỏ mặt, kiên quyết nói:
"Ngoài ta ra, ai chịu nổi cái tính ghen tuông vô lý của ngươi đâu!"
Ta là tin thật.
Sau khi phụ mẫu qua đời, một lũ sói lang hổ báo kéo tới tranh đoạt gia sản.
Chính ta là người xách d.a. o mổ heo đứng chắn trước mặt bọn chúng.
Khó khăn lắm mới giữ được căn nhà tổ của Tạ gia.
Cũng từ sau chuyện đó, Tạ Hạc như thể trưởng thành chỉ sau một đêm.
Tạ Hạc nói:
"Tiểu Man, ta sẽ thi đỗ công danh."
Ta gật đầu, đáp: Được.
Thế là hắn đỗ trạng nguyên.
Tạ Hạc nói:
"Ta sẽ bắt bọn chúng nhả lại hết những thứ đã ăn của nhà họ Tạ."
Ta cũng gật đầu, đáp: Được.
Quả nhiên, đám người ấy chẳng những phải nhả đồ ra, mà từng kẻ từng kẻ đều đến trước mặt ta quỳ gối tạ lỗi.
Tạ Hạc từ trước đến nay, đều là người nói được làm được.
Cho nên khi hắn nói sẽ cưới ta.
Ta là thật lòng tin tưởng.
Nhưng mà giờ đây…
Ta ngẩng đầu lên. Cũng chẳng rõ Tạ Hạc vừa nói gì.
Chỉ thấy Giang Thải Vi ngẩn ra, sau đó gương mặt kiều diễm liền đỏ hồng lên.
Ta thu lại ánh mắt, đong đưa nhẹ chiếc xích đu.
Cố gắng bỏ qua cái cảm giác ê ẩm, chua chát trong lòng.
Chỉ thầm nghĩ: đến cả bản thân ta bây giờ cũng chẳng biết có nên tin nữa hay không.
Cha mất vì trọng thương trong một chuyến đi áp tiêu (hộ tống hàng hóa).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!