Ông lão ấy từng nói không sai.
Kinh thành là nơi ăn thịt người.
Tạ Hạc từng hứa sẽ đối tốt với ta, sau khi vào kinh, hắn cũng đã bị nuốt trọn.
Người ta nói, ta chỉ là một thôn nữ thô tục, làm sao xứng với một trạng nguyên tuấn tú, tiền đồ rộng mở như hắn.
"Báo đáp có cả ngàn vạn cách, cớ gì phải lấy thân báo đáp?"
Không ít tiểu thư, phu nhân ở kinh thành đều cảm thán thương thay cho Tạ Hạc như vậy.
Tạ Hạc đã hòa nhập rất tốt.
Chỉ có ta là kẻ lạc lõng giữa chốn phồn hoa đó.
Hắn kiêu ngạo mà nhạy cảm, ghi nhớ từng câu từng chữ của bọn họ.
Và rồi những lời ấy mọc rễ trong lòng hắn.
Hắn nói, hắn không nhìn rõ lòng mình.
"Ta ở bên nàng đã hơn mười năm."
Ta cảm thấy hắn nói sai rồi, bèn nghiêm túc sửa lại:
"Ngươi mắt thì mù tâm thì mờ, ta đã mắng rồi, đánh rồi, mà ngươi vẫn không nghe, thì ta cũng hết cách."
Tạ Hạc bị ta chặn đến nghẹn lời.
Hắn hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại bị chính mình kìm lại, nuốt xuống cùng m.á. u nơi cổ họng.
…Xin lỗi.
Giọng hắn rất nhỏ.
Mang theo nỗi u sầu và khẩn cầu chưa từng có, đè nặng lên lồng n.g.ự. c như muốn ép cả trái tim ta đau nhói.
"Ngươi lại đang giả vờ đáng thương nữa rồi."
Ta lắc đầu, lùi về sau mấy bước:
"Tạ Hạc, ngươi vẫn luôn như vậy. Ta không thích."
Trước kia như vậy.
Bây giờ cũng vậy.
Vết thương của Tạ Hạc đã được băng bó từ sớm, thế nhưng băng gạc vẫn chưa chịu thu dọn.
Ta không thích những mánh lới vụng về ấy, lại càng không muốn hắn dùng chúng để xoáy vào lòng ta.
Tạ Hạc mím môi thật chặt, không nói thêm lời nào.
Trông hắn lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.
Ta đặt túi bạc lên bàn đá trong sân.
Rồi quay đầu lại dặn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!