1
Tin Tạ Hạc bị thương truyền đến khi ta đang chọn trang sức ở Phù Quang cư.
Nghe nói hắn toàn thân đẫm m.á.u, được người khiêng về phủ.
Đầu óc ta trống rỗng.
Không kịp lấy cả trang sức đã chọn, vội vã chạy về.
"Lúc sáng ra cửa chẳng phải còn khỏe mạnh sao, sao giờ lại bị thương rồi?"
Tiểu đồng chắn cửa ấp úng không nói rõ.
Ta sốt ruột, ấy da một tiếng rồi đẩy hắn ra, xông vào trong.
Tạ Hạc!
Ra ngoài.
Tạ Hạc vội vã kéo trung y lên, vành tai ẩn dưới mái tóc đen lập tức đỏ ửng.
Giọng hắn đầy giận dữ:
"Lâm Tiểu Man, ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng—"
"Cái gì mà thân với chẳng thân, trước kia chàng sốt mê man, chẳng phải là ta thay chàng lau mình sao."
Ta kéo áo hắn định xem vết thương, nhíu mày không mấy để tâm:
"Với lại chúng ta sắp thành thân rồi, người khác cũng không nói gì đâu."
Nghe đến đây, tay Tạ Hạc đang che cổ áo khựng lại.
Sắc mặt thoáng có chút không tự nhiên.
Ta không để ý, chỉ thấy xót xa, nghĩ rằng Tạ Hạc quả thật bị thương nặng lắm rồi.
Tay cũng không còn sức giằng áo như mọi khi.
"Sao lại nghiêm trọng thế này?"
Nửa người trên của Tạ Hạc được băng vải trắng quấn chặt, dù đã bôi thuốc mà vẫn rỉ m.á.u.
Nhìn mà tim ta thắt lại, giọng cũng nhỏ dần:
"Đau không? Hay… hay để ta thổi cho chàng nhé? Thổi thổi là hết đau ngay!"
"Chỉ nhìn thì có vẻ là nghiêm trọng thôi."
Tạ Hạc bị lời ta chọc cười.
Nhưng rất nhanh liền nén lại, nhíu mày, đưa tay đỡ ta dậy:
"Để người ta thấy thì không hay."
Có ai thấy đâu?
Ta không chịu, định giúp Tạ Hạc băng bó lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!