Chương 66: Phiên ngoại 1 (Tư Vân & Lục Quân Hoàn)

Tư Vân giờ nhớ tới cái chuyện ngu xuẩn mình làm vào cái tuổi không hiểu chuyện ấy, vẫn cảm thấy mình quả thật là ngốc chết đi được... Nếu không sao lại đi trêu chọc cái tên thoạt nhìn mặt than nhưng trên thực tế nội tâm lại là muộn

- tao ấy.

—— quả thật là hối hận muốn cụng tường luôn mà QAQ.

Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, nếu có thể, Tư Vân chỉ có một ý nghĩ, bẹp một cái, quăng mình ngã thành mất trí nhớ là tốt nhất.

Bất quá...

Ai.

Chuyện xưa này, vẫn phải nói tới từ thời đại học của bọn họ.....

Đại học của Tư Vân, là học ở kinh thành.

Trước khi lên đại học, Tư Vân và con trai cả nhà chú Ba, cũng chính là Lục Quân Hoàn không hề thân nhau, Tư Vân rất thích trêu em họ Lục Quân Thần nhỏ hơn anh bảy tuổi, mà em họ Lục Quân Hoàn chỉ nhỏ hơn anh một tuổi này, bị anh quên đi.

Tuy rằng bề ngoài rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, đứng ở đâu cũng có thể tự thành một bức tranh, nhưng không hiểu vì sao, Tư Vân không hợp với cậu em họ ấy.

Về phần vì sao lại như vậy, anh cũng không biết nữa, rõ ràng khi hai người còn là hai thằng nhóc thiên chân vô tà, ở với nhau rất vui vẻ mà.

Tư Vân theo họ mẹ, vì mẹ anh là con gái duy nhất trong nhà, tư tưởng của thế hệ trước là hy vọng nhà mình có hậu, bà Tư lại rất hiếu kính cha mẹ, lục lão Đại lại yêu vợ, tự nhiên hiểu suy nghĩ của bà, thế nên Tư Vân vừa chào đời đã được gắn cho cái họ này.

Khi Tư Vân tầm chừng ba bốn tuổi, bầu bĩnh như cục bông vậy, rất đáng yêu, gặp ai cũng cười, ánh mắt trực tiếp híp thành ánh trăng non, xinh lắm.

Quan hệ của mấy anh em nhà họ Lục rất tốt, thế nên bọn nhỏ cũng thường tới chơi với nhau.

Trước khi Tư Vân được năm tuổi, có thể nói là lớn lên trong nhà Lục Khải Nguyên.

Lúc đó, con trai Lục Khải Nguyên Lục Quân Hoàn vừa được hai ba tuổi, tuổi còn nhỏ đã không thích cười, mặt lạnh lùng, ghẹo thế nào cũng không cười, đương nhiên, cũng không khóc, rất an tĩnh, rất ngoan.

Tư Vân thì khác, tuy rằng lớn hơn Lục Quân Hoàn một tuổi, nhưng nghịch ngợm, thích đùa dai, bất quá anh có một khuôn mặt của thiên sứ, đôi mắt tròn trịa ấy vừa chớp, đã manh đến mức trái tim người nhìn run rẩy, hoàn toàn quên trò đùa dai lúc trước của thằng nhóc này.

Ỷ vào kỹ xảo đặc thù ấy, Tư Vân khi đó, có thể nói là "không chuyện ác nào không làm", mà còn, anh rất thích trêu ghẹo Lục Quân Hoàn nhỏ hơn mình một tuổi lại an tĩnh nhu thuận.

Trong mắt Tư Vân khi đó, Lục Quân Hoàn là một thằng nhóc khác người, không chơi với anh, cũng không nói chuyện với anh, mỗi ngày an tĩnh ôm một quyển sách ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào đó thậm chí không thèm nhúc nhích —— vậy sao được, anh muốn làm Vua Nhí, Vua Nhí sao không có thuộc hạ chứ, nếu thuộc hạ không nghe lời, vậy Vua phải tự mình dạy dỗ thôi.

Thế là, đôi mắt của Tư Vân bé xíu xoay tròn, toàn là ý xấu.

Kế hoạch một, khiến Lục Quân Hoàn khóc..... Kết quả, Tư Vân khóc sụt sùi, Lục Quân Hoàn đứng bên cạnh, lạnh mặt nhìn, đáy mắt cực kỳ bình tĩnh.

——_(:з

"∠)_ kế hoạch thất bại. Kế hoạch hai, vẫn là khiến Lục Quân Hoàn khóc........ Kết quả, Tư Vân vẫn khóc sụt sùi, bộ quần áo mới mua cũng bị bẩn, anh đặt mông ngồi trên sàn, khóc rất thương tâm. Mà Lục Quân Hoàn thì vươn bàn tay ú nụ ra vỗ đầu nhỏ của Tư Vân, dùng giọng điệu thanh lãnh an ủi:"Đừng khóc, quần áo nhờ dì người làm giặt sạch là được."

Bạn nhỏ Tư Vân nước mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Lục Quân Hoàn, sau đó xoay mặt đi ôm lấy eo Lục Quân Hoàn, cọ nước mắt nước mũi vào bộ tây trang nhỏ của đối phương, vừa cọ vừa nấc còn lầu bầu, "Híc, tôi muốn, híc, làm quần áo, híc, của cậu, híc, dơ theo.

"Lục Quân Hoàn cúi đầu nhìn người anh họ ôm eo mình, ánh mắt lóe lên sự bất đắc dĩ. ——_(:з" ∠)_ kế hoạch vẫn thất bại.

Kế tiếp, còn có kế hoạch ba kế hoạch bốn kế hoạch năm kế hoạch sáu, nhưng không ngoại lệ, đều thất bại.

Lục Quân Hoàn vẫn không khóc, nhiều nhất là mặt thoáng kéo căng, vì vậy, trải qua nhiều lần thử nghiệm, Tư Vân phát hiện một chuyện —— em họ nhà mình là mặt than.

Bĩu môi, anh tỏ vẻ em họ mặt than thoạt nhìn cũng không tệ.

Do đó, Tư Vân không tính toán thù trước, mỗi ngày chân chó bám theo Lục Quân Hoàn, mở to mắt nhìn em họ, cánh tay ú nụ như củ sen chống lấy gò má mũm mĩm, chớp mắt.

Lục Quân Hoàn thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên khỏi quyển sách nhìn anh họ một cái, bất quá khi đó, Tư Vân thường đã nằm sấp trên sô pha, ngáy o o như mơ thấy món ăn gì, còn chép miệng ra vẻ ăn rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!