Chương 63: Nhân quả

Tan học, Đường Học Cẩn ra cổng trường, lại nhìn thấy Giang Tư và Tô Mặc Thành.

Tình huống này kéo dài đã lâu, hầu như mỗi tuần lễ hai người họ sẽ tới ba bốn lần, cụ Tô thỉnh thoảng cũng tới, nhưng dù sao tuổi tác cụ đã cao, thường xuyên qua lại Cảng Thành và thành phố G, khiến cụ rất mệt mỏi.

Vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu với cả hai, xem như chào hỏi, rồi lập tức tới chỗ Lục Quân Thần đứng bên kia, rủ đầu xuống, không nhìn bọn họ nữa.

Lục Quân Thần sờ đầu cậu bé, lại vẫy tay với Vạn Bác đứng ở cổng vẻ mặt cảnh giác nhìn Giang Tư, mãi đến khi Đường Học Cẩn và Vạn Bác ngồi lên xe, anh mới nâng tay vẫy chào hai người họ, rồi lái xe đi.

Trên xe, Vạn Bác ôm lấy Đường Học Cẩn ngồi ở ghế trước, đang chống má nhìn cảnh bên ngoài nói:

"Đường Tiểu Cẩn à, cậu không định nhận bọn họ à? Tôi thấy bọn họ kỳ thực, cũng tốt lắm."

Tuy rằng mỗi lần Vạn Bác đều cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Mặc Thành và Giang Tư, nhưng trên thực tế, cậu vẫn cảm thấy hai người họ không tồi, chí ít bọn họ thoạt nhìn đều là người bận rộn, lại nguyện ý vì con mình mỗi ngày chạy qua chạy lại, gió mặc gió, mưa mặc mưa đứng ở cổng trường, chỉ vì gặp mặt nhau.

Đường Học Cẩn nghe xong, có chút ngỡ ngàng lắc đầu, "Vạn Bác, kỳ thực tôi rất hoang mang."

Khóe mắt Lục Quân Thần ôn nhu, nghiêng đầu nhìn cậu bé ngồi bên cạnh, vươn tay ra, vỗ mu bàn tay Đường Học Cẩn, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, chờ em nghĩ rõ ràng, không còn hoang mang nữa, nhận bọn họ cũng không muộn."

Vạn Bác nhìn hai người tay trong tay phía trước, vội vã quay đầu đi, nghiêm túc nhìn cảnh bên ngoài, kỳ thực lòng cậu rất rối rắm, trời biết một ngày nọ cậu nghe Đường Học Quân nói mình đang quen Lục Quân Thần cậu kinh hãi cỡ nào.

Bất quá, kinh hãi thì có nhưng xúc cảm khác thì không.

Trong mắt cậu, Đường Tiểu Cẩn không ai có thể xứng được, vừa thông minh vừa xinh đẹp trù nghệ lại giỏi tính tình không kém quan trọng nhất là rất có đầu óc kinh doanh, quả thật là thiên hạ chỉ có một nhà —— nữ sinh nào có thể gom đủ cả người ưu điểm như vậy chứ... Dù sao cậu chưa từng gặp.

Mà Lục Quân Thần, là người thứ hai cậu gặp được sau Đường Tiểu Cẩn, xem như là người thứ hai cậu bội phục, hai người họ ở bên nhau, quả thật là tuyệt phối.

Tuy rằng đều là nam... Bất quá có vấn đề gì, nữ thì sao, ngoại trừ có thể sinh con, truyền thừa nòi giống, mặt khác hình như không kém bao nhiêu.

Thế nên, đầu óc ngây ngô của Vạn Bác cứ thế vui sướng thay cậu quyết định, đối với chuyện người Đường Tiểu Cẩn nhà cậu quen là đàn ông, căn bản không có phản ứng gì quá lớn.

—— bất quá, không có phản ứng không ý nghĩ là có thể nhận mỗi ngày khoe ân ái nha, tốt xấu nghĩ tới cái tên cô gia quả nhân đáng thương là cậu với.

Cảm giác được Vạn Bác bỗng nhiên trầm mặc, nét mặt Đường Học Cẩn ửng lên hai đóa mây đỏ, lập tức, cậu rút tay về, ái ngại ho hai tiếng, buồn bực khó chịu ngỡ ngàng lúc trước đã bị quét sạch, khóe miệng hơi giơ lên, vẽ ra một độ cong xinh đẹp.

"Ừ."

Xe lái về phía thủ đô trên đoạn đường cái bằng phẳng, tầm chừng mười mấy phút sau, Lục Quân Thần thả Vạn Bác xuống, Đường Học Cẩn hạ cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặt treo nụ cười cộc lốc, đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói một câu: "Vạn Bác, cảm ơn cậu."

Vạn Bác nhếch miệng, "Đường Tiểu Cẩn, cậu quên tôi vẫn luôn nói cậu là anh em của tôi sao, không cần cảm ơn không cần cảm ơn.

"Nói xong nói, đã sải bước chân vui sướng, chạy vào hẻm, về nhà. Lục Quân Thần nhìn bóng lưng Vạn Bác, sờ đầu cậu bé nhà mình,"Chúng ta về nhà thôi."

"Dạ." Đường Học Cẩn quay đầu, nhìn người đàn ông vẫn luôn ôn nhu nhìn mình, nét mặt cong lên, "Chúng ta về nhà thôi.

"... Làm được mấy ngày, Triệu Lệ đã quen tay. Ngày này, vào lúc ăn trưa, mụ thấy Từ Hồng lén lút cầm cái gì đó chuồn ra nhà xưởng, nhất thời hiếu kỳ, bèn lén đi theo. Ở cửa nhà xưởng, Triệu Lệ gọi lại Từ Hồng, chỉ vào bao đồ trong tay Từ Hồng, hỏi:"Chị Hồng à, chị cầm cái gì vậy."

Từ Hồng vừa thấy Triệu Lệ đi theo, âm thầm tính toán, một kế hoạch trồi lên trong bụng.

"Không có gì, Tiểu Triệu à, em lại đây, chị nói cho em nghe chuyện này.

"Triệu Lệ lại gần, Từ Hồng nhẹ giọng kể ra mình đang làm gì, tới khúc sau, loáng thoáng để lộ ra ý mời Triệu Lệ kết nhóm. Triệu Lệ sớm ở khi nghe được số tiền Từ Hồng nói, ánh mắt tỏa sáng, sáng đến lập lòe. Lúc này bị Từ Hồng tận lực dụ dỗ, Triệu Lệ không hề nghĩ ngợi, gật đầu, không hề suy xét tới, hành vi này, gọi là ăn cắp, là phạm tội. Từ Hồng cười lạnh nhìn cái vẻ thấy tiền sáng mắt của Triệu Lệ, lập tức nói thêm:"Tiểu Triệu à, nếu em cũng muốn làm, vậy, sau này em phụ trách lấy đồ rồi đưa cho chị, nhớ cẩn thận đấy, chị phụ trách bán, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm."

Đôi mắt Triệu Lệ xoay tròn, suy xét tới việc mình mới tới, căn bản không rành đường đi nước bước, âm thầm tính toán, bèn đồng ý đề nghị của Từ Hồng.

"Vậy được, chị Hồng, cứ làm vậy đi."

Từ Hồng híp mắt bật cười, "Được được, Tiểu Triệu à, chị cam đoan em nhất định có thể kiếm một đống tiền."

Triệu Lệ thầm cười lạnh, chờ mụ kiếm đủ tiền rồi, nhất định sẽ hồi báo Từ Hồng, nhưng ngoài mặt, mụ vẫn bày ra vẻ ngu si ngây thơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!