Lại nói Triệu Lệ rời khỏi nhà rồi, tính về nhà tìm cha mẹ khóc lóc một phen, nhưng mụ không ngờ vừa đi được nửa đường, đã nghe thấy mấy ông chú bà thím lắm mồm đang tụ lại buôn chuyện với nhau.
Đại khái là người ở làng nào nhà nào một năm trước tìm được việc ở thành phố S, kiếm tiền rủng rỉnh về nhà, có người nói xưởng người nọ làm đang thuê rất nhiều công nhân nữ, tiền lương ấn giờ tính, mỗi giờ mười đồng.
Triệu Lệ nghe xong, có chút động lòng.
Mụ giờ vừa nghĩ tới đôi gian
-phu
-dâm
-phụ Đường Quốc Hoa và Lâm Cẩm, là đã thốn não, nghĩ tới Lâm Cẩm ăn diện trau chuốt sang trọng, mà mình thì quần manh áo rách trong người cũng không bao nhiêu tiền, càng là nghiến răng nghiến lợi hận hai kẻ đó không thôi.
Cắn chặt răng, Triệu Lệ giấu đi vẻ mặt nổi giận đùng đùng, chạy tới chỗ mấy ông chú bà thím, cố ý lơ đãng hỏi thăm chuyện bọn họ vừa nói.
Nghe xong rồi, Triệu Lệ cười híp mắt lấy cớ có việc, rồi chạy tới nhà người nọ trong miệng bọn họ, mụ định lân la hỏi thăm xem.
Mấy người đang nói chuyện nhìn bóng lưng Triệu Lệ đi xa, một cái trong đó nhỏ giọng nói:
"Ê, chúng choa làm vậy không sao chứ? Nếu Triệu Lệ có việc gì, chúng choa phải làm sao đây?"
Một bà thím nhìn bóng lưng Triệu Lệ nhổ ra một bãi, nói:
"Người tốt sống không lâu tai họa để ngàn năm, thứ đàn bà xấu xa như Triệu Lệ, có thể có việc gì. Đừng tự dọa mình nữa, huống hồ chỉ là nói mấy câu đã có thể kiếm được mấy vạn đồng, lời to."
Gật đầu, bà thím vốn còn sợ hãi không băn khoăn nữa, ngẫm lại hai vạn đồng sắp tới tay, bà thầm nghĩ, năm nay Nhị Bảo Tam Bảo có thể đi học rồi.
Mà Triệu Lệ, kích động chạy đi, cũng xác thực nhận được câu trả lời, nói là có thể dẫn mụ theo, vì thế, mụ tạm thời quẳng mấy chuyện chướng tai gai óc ra sau đầu, bắt đầu ảo tưởng, khi mụ kiếm được thật nhiều tiền rồi cuộc sống của mụ sẽ đặc sắc cỡ nào.
Nhờ vào ảo tưởng ấy, Triệu Lệ đi mà như bay, tâm tình của mụ trong nháy mắt trở nên rất tuyệt vời, khi về tới nhà, mụ cũng không nói cho cha mẹ chuyện của Đường Quốc Hoa và Lâm Cẩm.
Mụ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai trời vừa sáng sẽ lên thành phố kiếm tiền, sau đó quăng chỗ tiền ấy vào mặt Đường Quốc Hoa, bắt gã quỳ xuống xin mình đừng ly hôn.
Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc, đương nhiên, Triệu Lệ hiện tại, căn bản không thể ngờ, tất cả mọi chuyện chỉ là vì có người cố ý muốn xử đẹp mụ mà thôi.
Sáng ngày thứ hai, Triệu Lệ gói ghém quần áo, vỗ nhẹ mấy trăm đồng may giấu trong kẽ áo, ôm suy nghĩ thoải mái tốt đẹp, tạm biệt cha mẹ, rồi lên đường tới thành phố.
Từ làng tới thành phố S, mất gần nửa ngày, vừa tới thành phố, Từ Hồng, cũng là người dẫn mụ tới đây trực tiếp kéo mụ đi nhà xưởng.
Triệu Lệ đã mười sáu năm không xa làng, nơi đi xa nhất bất quá là trấn trên, lúc này nhìn thành phố S thi nhau mọc lên những tòa nhà cao tầng, xe cộ tấp nập, đầu mụ hết xoay tới chỗ này lại xoay tới chỗ kia, căn bản không dừng lại được, quần áo mụ mặc không hợp với người thành phố, hoàn toàn là dân quê mới lên.
Đương nhiên, Triệu Lệ không cho rằng vậy, lúc này, mụ cứ như bà ngoại Lưu vào vườn Đại Quan vậy, thấy gì cũng tò mò, hận không thể có bốn con mắt, trước mặt hai con sau ót hai con.
Mắt thấy Từ Hồng không tính dừng lại mà là đổi xe đi tiếp, mụ vội vàng duỗi tay kéo người lại, "Chị Hồng à, chúng ta ăn trưa xong đi dạo một lát rồi hãy đi?"
Từ Hồng liếc Triệu Lệ, đáy lòng khinh thường, nét mặt nhưng vẫn cười hì hì bảo: "Tiểu Triệu à, đại khái là em không biết, ăn một bữa ở đây tốn mười mấy đồng lận, đắt lắm, mà còn chẳng có thịt thà gì cả."
Thấy Triệu Lệ ra vẻ không cam, Từ Hồng nói tiếp: "Huống hồ, chúng ta lúc này đi là vừa vặn, tới nhà xưởng rồi ăn trưa, có thể trực tiếp bắt đầu làm việc."
Triệu Lệ nghe vậy, dùng dằng đi theo Từ Hồng, leo lên chiếc xe lam cực kỳ ọt ẹt, xe chở bọn họ, từ đoạn đường xi măng tới đường đất bụi bặm mịt mù, xung quanh cũng từ nhà cao tầng đổi thành nhà gạch thấp bé.
Không còn hứng thú nhìn ra ngoài nữa, Triệu Lệ ôm quần áo của mình, ngồi trên yên sau, chịu đựng cơn quằn xóc nảy mặt đường dẫn tới dạ dày, chỉ cần nghĩ tới tiền, mụ có thể nhịn xuống tất.
Xóc nảy gần một giờ, xe lam cuối cùng tới nơi.
Xe vừa dừng, Triệu Lệ lập tức vọt xuống, xổm ở ven đường ói mửa, suýt nữa ói ra cả nước chua, mặt mụ trắng bệch, xấu xí muốn chết.
Từ Hồng ghét bỏ nhìn bãi nôn ấy, đứng cách xa, đưa cho Triệu Lệ một tờ khăn giấy, rồi nói: "Tiểu Triệu à, em đã đỡ hơn chưa, đỡ rồi thì theo chị vào xưởng, tới trễ sẽ không còn cơm hộp đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!