Cuối tuần, Lục Quân Thần dẫn Đường Học Cẩn tới sở giao dịch chứng khoán, mở tài khoản, Đường Học Cẩn đứng giữa sảnh giao dịch, ngẩng đầu nhìn hướng đi đỏ đỏ lục lục của đủ loại cổ phiếu trên màn hình, trong lòng dâng lên hứng thú và tự tin đặc sệt.
Mở tài khoản xong, Lục Quân Thần quay đầu thấy Đường Học Cẩn ngẩng đầu cười xán lạn, thế là hiếu kỳ tới bên cậu, mở miệng hỏi: "Em đang nhìn gì vậy, vui vẻ thế."
"Dạ?" Đường Học Cẩn nghiêng đầu, bình thản trả lời: "Đại khái là vì nhìn thấy mấy con số này, nghĩ chúng rất quen thuộc đi."
Lục Quân Thần nghe được lời này, chỉ là cười cười, "Tiểu Cẩn định mua cái nào." Anh dứt khoát đứng bên cậu, ngẩng đầu nhìn cổ phiếu hiện trên màn hình lớn đối diện, rất có hứng thú hỏi.
Hiện tại thị trường chứng khoán khá tiêu điều, cổ phiếu hiện trên màn hình đại đa số lấy màu lục làm chủ, trong đó chỉ có mấy cái có hướng đi lên.
"Chưa nghĩ ra được à?" Không nghe Đường Học Cẩn trả lời, Lục Quân Thần cười, "Nếu không, em mua cái này?"
Cổ phiếu Lục Quân Thần nói, xem như một trong những cổ tăng nhanh nhất, dưới tình huống nằm giữ một bầy lục, màu đỏ của nó cực kỳ bắt mắt, quả thật là đóa hoa duy nhất giữa muôn cành rừng, hạc giữa bầy gà.
Đường Học Cẩn nhìn, lại lắc đầu, đá mắt về phía cổ phiếu bên cạnh, giọng nhàn nhạt: "Em muốn mua cái này."
Nhìn theo ngón tay cậu chỉ, Lục Quân Thần rất ngạc nhiên, "Tiểu Cẩn, cổ phiếu này đang rớt xuống đấy."
Đường Học Cẩn gật đầu, "Dạ, em biết."
Lục Quân Thần không hiểu nguyên nhận nhìn Đường Học Cẩn, anh phát hiện mình có chút không hiểu tư duy của cậu bé này, rớt còn mua, đây không phải cố ý thua lỗ tìm khổ mà ăn sao.
Đường Học Cẩn nhìn vẻ mặt không thể hiểu được của Lục Quân Thần, chỉ là cong môi lên nhẹ nhàng cười, một lần nữa khẳng định, "Em muốn mua nó, em cảm thấy nó tốt." Cậu không thể giải thích nguyên nhân, tạm thời cứ để đối phương quấn quít đi, vậy cho dù cuối cùng cổ phiếu cậu mua có trúng, cậu cũng có thể nói bất quá là may mắn.
"..." Lục Quân Thần bất đắc dĩ, nhưng thấy Đường Học Cẩn cười vui vẻ như vậy, anh không nói gì thêm, dù sao bất quá là một vạn tám nghìn đồng mà thôi, dù có lỗ, cũng chẳng lỗ hơn bao nhiêu.
Trái lại một gã thoạt nhìn ba mươi mấy chừng trung niên từ ban nãy vẫn đứng cạnh Đường Học Cẩn nghe được lời này, dùng thái độ cực kỳ khinh thường hừ một tiếng, cười nhạo nói: "Thằng oắt vô tri, đúng là phá sản."
Đường Học Cẩn không tỏ vẻ gì, Lục Quân Thần lại không nhịn được, cậu bé của anh chính anh còn luyến tiếc mở miệng nói mấy câu, sao có thể bị người ngoài móc mỉa như vậy.
Vì vậy khí thế bùng nổ, Lục Quân Thần vốn là loại người chỉ cần đứng đó sẽ không bị ai xem nhẹ, không riêng vì tướng mạo, cũng là vì, trên người anh luôn toả ra một thứ khí thế độc đáo, đại khái là vì được không khí gia đình bồi dưỡng ra.
Khóe miệng nở nụ cười, Lục Quân Thần hất cằm nhìn gã trung niên, trào phúng: "Ông chú này... xem ra, ông chú rất biết chơi cổ ấy nhỉ, kiếm được nhiều không?"
Gã trung niên bị chọt trúng tim đen mặt đỏ bừng. Gã là dân chơi cổ, ngày trước xem như có chút của cải, nhưng vì chơi cổ, tiền của gã hầu như rót vào thị trường chứng khoán, lỗ rất nhiều, dẫn đến gã giờ đây nghèo trắng tay, vợ con cũng vì thế mà bỏ gã, câu này của Lục Quân Thần, không phải là tát cho gã một bạt tai sao?
"Mày!" Gã chỉ Lục Quân Thần, há miệng tính nói gì, nhưng vừa thấy ánh mắt của đối phương, một cơn ớn lạnh không hiểu từ gót chân lủi lên... Miệng gã mở rồi đóng mấy lần, không thể thốt lên từ nào.
Lục Quân Thần thấy gã tức đến thở hổn hển, cười như không cười nhướng mày, "Ông chú, tự lo cho mình thì hơn, chuyện của người khác, xin khuyên một câu, đừng có xía vào." Nói xong, Lục Quân Thần kéo Đường Học Cẩn vẫn còn hồ đồ trực tiếp tới quầy giao dịch.
Đường Học Cẩn dùng mười nghìn đồng mua cổ phiếu mình chọn, dưới tầm mắt bị mọi người nhìn như kẻ ngu si, cậu bình tĩnh làm xong mọi chuyện, sau đó trực tiếp rời khỏi sở giao dịch chứng khoán.
Cậu biết, cổ phiếu này đã rớt rất lâu, hiện tại cậu quăng nhiều tiền như vậy vào chẳng khác gì coi tiền như rác... Phỏng chừng những người vừa rồi nhìn cậu trong lòng đều nghĩ vậy.
Bất quá, cậu không nói gì thêm, dù sao nhân giả kiến nhân, cậu biết, những kẻ chân chính nghiên cứu cổ phiếu của thị trường chứng khoán, không phải là người chỉ bằng biểu tượng mà dự đoán tương lai.
Ra sở giao dịch, hai người trực tiếp tới chợ, Lục Quân Thần từ khi ăn cơm của Đường Học Cẩn, đã hết hứng thú với hàng quán bên ngoài, chỉ cần không phải tình huống đặc biệt, anh rất thích ý về nhà, ăn các món cậu bé nấu.
Anh không phải cho rằng tay nghề của đầu bếp nhà hàng kém hơn Đường Học Cẩn, mà là, cơm của Đường Học Cẩn, ăn vào sẽ khiến anh có cảm giác ấm áp và chan hòa như nhà.
Về tới nhà, Đường Học Cẩn trước đi cất mấy quyển sách về tài chính chứng khoán mình mua ở nhà sách, rồi vào bếp đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị bữa tối, mặt trời bên ngoài đang dần lặn, vẫn còn nửa cung tròn lấp lửng, ánh nắng màu vàng rơi xuống bệ cửa sổ, gọi người cảm giác được ấm áp.
Lục Quân Thần vốn là ngồi trên sô pha đọc tài liệu, nhưng từ khi lỗ tai vang vọng tiếng vòi nước trong bếp bị vặn mở, anh đột nhiên ngồi không được nữa, thanh âm ấy như có ma lực, luôn kéo ánh mắt anh nhìn vào trong.
Trong lòng nhớ tới vẻ chuyên tâm khi nấu cơm của cậu bé, anh dứt khoát để mớ tài liệu chẳng nhìn được gì này sang bên.
Có lẽ vì khoảng cách từ thành phố lớn đến thị trấn nhỏ của ngày trước đột nhiên rút ngắn lại thành ở chung dưới một mái hiên chỉ chừng không đến 10m giữa hai căn phòng, Lục Quân Thần bất chợt phát hiện mình không thể chịu nổi hình thức thong thả nước ấm nấu ếch này nữa...
Mà còn theo phán đoán của anh, nếu anh vẫn không mở miệng, có lẽ giờ này khắc này cậu bé đang vội vàng chuẩn bị bữa tối trong bếp sẽ vĩnh viễn không hướng tới vấn đề đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!