Ngày thứ hai, Đường Học Cẩn trước đi tạm biệt Vạn Bác, tuy rằng không nỡ, nhưng cậu tin, duyên phận của bọn họ vẫn chưa dừng ở đây.
Vừa nghe tin nghỉ hè này Đường Học Cẩn sẽ trực tiếp lên thành phố G, Vạn Bác quả thật trợn mắt há hốc mồm không thể tin được. Hồi hồn rồi, cậu kéo chặt tay Đường Học Cẩn, vẻ mặt luyến tiếc,
"Phải đi nhanh như vậy à? Vậy nghỉ hè này tôi chẳng phải không thể tìm cậu chơi."
Đường Học Cẩn nhìn khuôn mặt nhăn nhíu của Vạn Bác, vỗ đầu cậu như chiếu cố một đứa bé, "Ừ, tôi phải lên thành phố G làm quen, huống hồ, nếu tôi ở đây, mấy tên ghê tởm người ấy sẽ tiếp tục xuất hiện, tôi không muốn gặp bọn họ."
Vạn Bác hôm qua không ở tiệm, nên không biết Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đã tới quậy, lúc này nghe Đường Học Cẩn nói vậy, cậu nghi hoặc, "Mấy tên ấy? Có chuyện gì vậy?"
"Cha mẹ nuôi của tôi hôm qua tới tìm tôi."
Đường Học Cẩn nhắc tới hai người họ đã ghê tởm, không muốn nói gì thêm, đơn giản kể lại nguyên nhân, "Bọn họ đòi tiền, tôi không cho, bọn họ sẽ không để yên đâu."
Vạn Bác trợn tròn mắt, mắng: "M* kiếp, đây là người à, sao ghê tởm vậy." Mắng xong, cậu lại chớp mắt nhìn Đường Học Cẩn, có chút ai oán, "Vậy cậu chuẩn bị lúc nào lên thành phố G?"
"Sau khi có thành tích thi vào lớp 10."
Đường Học Cẩn cười nói.
"Vậy chẳng phải chỉ còn mấy ngày?" Vạn Bác khoa trương gãi đầu, khiến cho đầu mình chẳng khác gì ổ gà, cậu nóng nảy đi tới đi lui,
"Đều tại hai con đen rùa rút đầu ấy, nếu không sao cậu lại đi nhanh như vậy. A a a, nếu để tôi gặp bọn họ, tôi nhất định phải để bọn họ nếm thử mùi vị của quả đấm này, để bọn họ biết, khi dễ anh em của tôi là phải trả giá!"
Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác, trong lòng không khỏi cảm động, đời này cậu thấy mình rất may mắn, có Lưu Minh Lượng và Trương Vân như cha mẹ quan tâm, có Tư Vân ở thời gian đầu giúp đỡ, có Vạn Bác xem cậu là bạn bè thường bảo vệ cậu sau lưng, có Lục Quân Thần thưởng thức cậu.
"Cảm ơn cậu."
Đường Học Cẩn cong môi, cười rất xinh đẹp, cậu thong thả nói rằng: "Bọn họ sẽ bị báo ứng, tuy rằng không phải hiện tại."
Vạn Bác nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn, như là muốn nhớ kỹ cậu, "Đường Học Cẩn, tôi không nỡ xa cậu." Tuy rằng con trai không nên mít ướt, nhưng cậu xác thực rất không nỡ, người ngồi trước mặt cậu, là người cậu mất ba năm thời gian thề phải đuổi theo và vượt qua, mà còn, cũng là bạn bè và anh em tốt nhất của cậu.
"Nếu không nỡ, vậy tới thành phố G học đi.
"Đường Học Cẩn biết, thành tích của Vạn Bác không kém, muốn lên thành phố G học hoàn toàn có thể. Vạn Bác vừa nghe, mắt sáng rực,"Di, sao tôi không nghĩ tới chứ, a a a, tôi lập tức đi nói cho tía, tôi cũng muốn lên thành phố G học." Nói xong, hấp tấp tính chạy lên lầu tìm Vạn Thế Tam.
"Cậu gấp như vậy làm chi."
Kéo Vạn Bác lại, Đường Học Cẩn cười nói: "Bác ấy hiện tại phỏng chừng đang bận mà."
"Khụ khụ, vui quá thôi." Vạn Bác ngượng ngập cười, gãi đầu, hắc hắc hắc không ngừng, thoạt nhìn rất hưng phấn và kích động.
Đường Học Cẩn lắc đầu, ba năm qua, cái tên đứng trước mặt cậu vẫn không hề thay đổi, hấp tấp thẳng thắn.
Bất quá cũng nhờ cái tính ấy, nhân duyên của Vạn Bác mới tốt đến không ngờ, Đường Học Cẩn kỳ thực rất bội phục Vạn Bác, cậu xưa nay chưa từng thấy ai có nhân duyên tốt như vậy, có lẽ ông Trời kỳ thực cũng rất thích tên nhóc sáng sủa đứng trước mặt cậu đi.
Sau, Đường Học Cẩn lại hàn huyên một hồi với Vạn Bác, đến tầm bữa trưa, cậu tạm biệt rồi rời đi, Lưu Minh Lượng và Trương Vân còn ở nhà chờ cậu về ăn cơm.
Lúc sắp đi, Vạn Bác kéo cậu cằn nhằn căn dặn rất nhiều, Đường Học Cẩn nghe mà muốn cười, nhưng trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, cảm giác ấy ấm áp đến trái tim, bức tường ngăn cách ẩn sâu sớm đã ầm ầm sập, cậu bắt đầu chậm rãi tin tưởng, cuộc sống của mình sẽ tốt hơn.....
Giữa tháng bảy, thành tích thi lớp 10 ra, Đường Học Cẩn đương nhiên lấy số điểm cao nhất nhận được hạng đầu của cả trấn thậm chí cả huyện, thành tích của cậu chỉ thiếu mười mấy điểm là điểm tuyệt đối, vừa thấy số điểm này, hiệu trưởng trung học số cười toe toét, cả khuôn mặt sắp thành hoa cúc nở rộ.
Điểm thi vào lớp 10 của Đường Học Cẩn sáng lập lịch sử mới, trung học của trấn thậm chí là huyện chưa từng có ai có thể đạt được điểm số này, trong mắt mọi người, nó quả thật là kỳ tích.
Đường Học Cẩn tự nhiên mà vậy nổi tiếng, hầu như ai ai cũng từ đáy lòng ca ngợi thiếu niên này, trung học số một ở trấn vì thế mà thưởng cho cậu học bổng một nghìn đồng, tuy rằng số tiền này đối với Đường Học Cẩn hiện tại không tính nhiều, nhưng cậu rất vui vẻ nhận lấy, vì đây là sự tán thành và chứng minh dành cho cậu.
Ngày nhận được thành tích, Đường Học Cẩn mang theo mấy món đồ ít ỏi của mình rời khỏi nhà Lưu Minh Lượng, ngồi lên xe Lục Quân Thần tới thành phố G.
Thành tích của cậu đã đạt được thậm chí vượt qua điểm đậu của trung học tốt nhất thành phố G, khi đưa phiếu điểm cho cậu, Đường Vận có nói, đã có trường gọi điện tới đây hy vọng nhận cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!