Editor: Trường Thanh
Beta: Mạc Y Phi
Chàng trai đó mặc áo phông đơn giản kết hợp với chiếc quần đùi, nếu như chỉ nhìn mặt thì thật sự rất giống một cô gái dịu dàng, nhưng khi cậu ấy đứng dậy từ chỗ lồng sắt, Lâm Diêu Chi mới phát hiện chiều cao của cậu ấy chỉ thấp hơn Tần Lộc một chút, dựa vào chiều cao này để đánh giá, có lẽ ngày thường cũng không có nhiều người nhận nhầm cậu ấy là con gái.
"Mọi người cứ đi thẳng lên tìm anh ấy đi, em cho chó con ăn đã." Cậu ấy quơ quơ ống tiêm trong tay, nói với Lâm Diêu Chi và Tần Lộc.
Tần Lộc ừ một tiếng rồi dẫn Lâm Diêu Chi lên tầng.
"Tôi còn tưởng cậu ấy là con gái cơ." Lâm Diêu Chi đi sau lưng Tần Lộc, khẽ nói,
"Trông cậu ấy đẹp trai thật đấy."
Đẹp trai?
Ai ngờ Tần Lộc nhíu mày, Đẹp trai hơn tôi à?
Lâm Diêu Chi:
"... Chuyện này, phong cách không giống nhau mà." Cô còn định nói thêm gì đó, nhưng hai người đã lên đến tầng hai rồi.
Tầng hai là một phòng khám vô cùng rộng rãi, có một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng vào họ, anh ta đang cúi đầu kiểm tra cơ thể cho con thú nhỏ nào đó. Nhưng mà thân hình của người đàn ông này, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với những động vật nhỏ nhắn mềm mại đang kêu trước mặt.
Tần Lộc lên tiếng: Vương Khiếu.
Nghe thấy có người gọi mình, Vương Khiếu dừng tay, quay đầu lại hỏi: Đến rồi à?
Ừ. Tần Lộc đáp.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông kia, Lâm Diêu Chi đứng bên cạnh Tần Lộc cực kỳ ngạc nhiên. Cô có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với anh ta, mặc dù chưa từng gặp ngoài đời thật, không sai, chủ nhân của gương mặt này đã xuất hiện trong băng ghi hình ở nhà Tần Lộc, là một võ sĩ ngầm tên Bá Tước.
Cho đến hôm nay, Lâm Diêu Chi vẫn nhớ như in cách mà võ sĩ có biệt hiệu là Bá Tước đó nghiền nát đối thủ. Cô nhớ lại cảnh tượng trong băng ghi hình rồi lại nhìn người đàn ông dịu dàng bình tĩnh chăm sóc cho thú cưng này, chợt cảm thấy nếu không phải do gương mặt giống nhau như đúc, chỉ sợ cô cũng không nghĩ hai người này là một.
Chắc là tại biểu cảm của Lâm Diêu Chi quá mức kinh ngạc, Tần Lộc khẽ nói bên tai, khẳng định suy nghĩ của cô: Chính là người này.
"Tôi có thể làm gì được nhỉ?"
Tần Lộc hỏi.
"Cậu đi tắm cho Cơm Cháy đi." Vương Khiếu đáp.
Tần Lộc đồng ý rồi quay người rời đi, để lại Lâm Diêu Chi đứng đó không biết phải làm gì. Cô ngẫm nghĩ rồi cẩn thận đi đến bên cạnh Vương Khiếu xem anh ta tiêm vắc xin cho mấy chú chó con.
Ở đây giống chó nào cũng có, chúng đang uống sữa, trông mềm mại là thế nhưng rất năng động chạy qua chạy lại trên bàn, Vương Khiếu phải bắt từng con lại.
Lâm Diêu Chi đứng bên cạnh nhìn, Vương Khiếu ngẩng đầu nhìn cô:
"Cô là bạn gái của Tần Lộc à?"
"Bây giờ vẫn chưa phải." Lâm Diêu Chi tràn đầy tự tin, Nhưng sắp rồi.
Vương Khiếu: Cô rất tự tin.
Lâm Diêu Chi:
"Cũng bình thường thôi." Cô vừa nói chuyện vừa cẩn thận đánh giá Vương Khiếu. Vừa rồi ở xa nên cô không để ý lắm, bây giờ đến gần cô mới phát hiện, dường như một con mắt của Vương Khiếu không được ổn, phần khóe mắt có một vết sẹo sâu đã lành, kết hợp với cách nói chuyện và biểu cảm khiến người ta có cảm tưởng anh ta rất hung dữ.
Đoán chừng người bình thường mà gặp sẽ co rúm lại rồi lùi ra sau mấy bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!