Chương 42: Tiếp cận khoa học

Editor: Tịnh Tịnh

Beta: An Hiên

Lâm Diêu Chi cứ thế trò chuyện đứt quãng với Tần Lộc cả đêm, cho đến hơn bảy giờ sáng, cuối cùng ánh nắng sớm cũng hiện lên từ đường chân trời đen kịt. Triệu Thống đang mơ màng ngủ thì trở mình một cái, sờ thấy gì đó ngay trên giường, anh ta vừa mở mắt thì lập tức bị gương mặt gần trong gang tấc dọa đến nỗi hét ầm lên, mà chủ nhân của gương mặt kia cũng bị tiếng hét này đánh thức, nó mở đôi mắt thật to ra, miệng nói lung tung những từ ngữ mà Triệu Thống không hiểu.

"Diêu Diêu, đây là ai thế?" Triệu Thống vội vàng bò dậy khỏi giường.

"Là tên trộm nhỏ đêm qua em bắt được." Lâm Diêu Chi nói, "Chính nó trộm đồ ăn của các anh đấy."

Triệu Thống khó tin mở miệng: "Thế mà lại là một đứa bé à?"

Thằng bé bị tấm chăn quấn chặt ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, còn không to bằng nắm tay của Triệu Thống, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm chuyện xấu.

"Đúng thế." Lâm Diêu Chi ngáp một cái, "Anh đừng nhìn nó nhỏ nhưng sức chiến đấu không hề yếu đâu, còn dẫn theo một bầy vượn đấy."

Triệu Thống nghe vậy bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này phát hiện trời đã tờ mờ sáng, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nhất thời hơi xấu hổ: "Em canh cả đêm sao? Sao không gọi anh..." Vốn anh ta muốn thức đêm cùng Lâm Diêu Chi, ai biết vừa nằm lên giường thì một giây sau đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không bị đánh thức.

"Anh cũng mệt rồi, dù sao không giúp đỡ được gì, chẳng bằng nghỉ ngơi cho tốt, nhưng còn thằng bé này thì phải làm sao bây giờ, báo cảnh sát ạ?" Lâm Diêu Chi phiền não hỏi.

Triệu Thống im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Báo cảnh sát đi."

Lâm Diêu Chi lấy điện thoại ra.

Ở đây hẻo lánh, hiệu suất làm việc của cảnh sát cũng khá chậm, Lâm Diêu Chi đi ăn sáng với Triệu Thống xong rồi tính tiếp.

Hà Miểu Miểu dùng những nguyên liệu mình mang đến nấu bánh trôi đường đỏ cho họ ăn, bên trong thả vài quả trứng lòng đào chần, hương vị khá ngon.

Mấy người họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện về chuyện xảy ra tối qua, Lâm Mộc Chi nghe đến đoạn Lâm Diêu Chi suýt nữa bị đánh lén thì lông mày lập tức nhíu chặt, một lúc sau vẫn không nói gì, cuối cùng mới bảo Lâm Diêu Chi phải về sớm.

Lâm Diêu Chi biết tính anh trai mình, dứt khoát coi như không nghe thấy.

Chỉ là lúc bọn họ đang ăn cơm, thằng bé bị Lâm Diêu Chi trói trên giường thức dậy. Vẫn là loại ngôn ngữ chẳng ai hiểu kia, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự bất mãn và tức giận từ giọng điệu của nó.

Lâm Diêu Chi bưng bát đi qua, từ trên cao nhìn xuống thằng bé, ậm ờ hỏi: "Ý em là gì?"

Thằng bé nói: "&%)*()%"

Lâm Diêu Chi nghiêng đầu: "Chịu thôi, không hiểu gì cả." Cô thấy ánh mắt thằng bé nhìn cái bát trên tay mình, hình như đã hiểu ra, "Em muốn ăn à?"

Thằng bé gật đầu.

Lâm Diêu Chi nghĩ một chút, đỡ nó dậy khỏi giường, sau đó dùng thìa đút cho nó miếng bánh trôi, sau khi bánh trôi mềm dẻo chui vào miệng, vẻ mặt thằng bé cũng không còn hung dữ nữa, trông khá đáng yêu.

Mọi người trong phòng nhìn cũng vui vẻ, Lâm Diêu Chi không nhịn được đưa tay véo mặt thằng bé một cái, sau đó nhìn dáng vẻ nó bị bắt nạt mới hiểu được vì sao mọi người luôn thích véo mặt cô, đương nhiên là vì thú vị rồi.

Ăn xong vài thứ thì thằng bé yên tĩnh hơn hẳn, cứ ngoan ngoãn ngồi trên giường như vậy, đại khái sau hơn một tiếng đồng hồ, cảnh sát của thị trấn mới khoan thai chậm chạp đi đến.

Nghe bọn cô báo án xong, vẻ mặt vị cảnh sát hơi kì lạ, họ nói xung quanh đây cũng không có thằng bé nào mất tích, chắc chắn thằng bé này không phải người ở thôn xóm gần đây.

"Có thể là bị người ở nơi khác vứt bỏ không, sau đó được bầy vượn mang đến đây?" Lâm Diêu Chi suy đoán, "Đứa bé nhỏ như vậy, dù sao cũng không thể bỏ nó ở trong núi chứ?"

Cảnh sát nói: "Trước hết bây giờ chỉ có thể tìm kiếm xem thế nào, nếu thật sự không tìm được người nhà thì đành đưa nó đến cô nhi viện thôi."

Lâm Diêu Chi nghĩ ở cô nhi viện thì cũng tốt hơn trong núi, dù sao được tiếp thu giáo dục loài người, không đến mức phải đi khắp nơi kiếm ăn, đến lúc tuyết phủ kín Kanas, cả ngọn núi cũng chỉ còn tuyết với tuyết, động vật sinh tồn cũng khó khăn chứ càng không cần nói đến con người.

Sau khi cảnh sát trao đổi với Lâm Diêu Chi thì quyết định đưa thằng bé xuống núi, Lâm Diêu Chi nghĩ thằng bé này sẽ cực kì chống cự, không ngờ cả quá trình nó đều vô cũng yên tĩnh nghe Lâm Diêu Chi nói chuyện với cảnh sát, không thốt ra một lời nào.

Chẳng qua điều làm Lâm Diêu Chi không ngờ chính là từ lúc cảnh sát đến, vẻ mặt bọn họ cũng rất kỳ lạ, giống như có lời muốn nói nhưng vì nguyên nhân gì đó mà cuối cùng lại không nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!