Editor: Méo
Lâm Diêu Chi phát hiện sức lực của mình khác hẳn so với người bình thường là vào lúc học nhà trẻ. Từ nhỏ vóc dáng cô đã không cao, lại thêm làn da trắng với ngũ quan tinh xảo nhìn giống như búp bê.
Từ khi còn nhỏ đã được trưởng bối yêu thích, không bao giờ phải gặp phải việc bị bắt nạt.
Tuy nhiên cuộc sống hoà bình này kết thúc ngay sau buổi đi học đầu tiên của Lâm Diêu Chi. Ngày đầu đi học, bởi vì có dáng vẻ đáng yêu thêm tính tình tốt nên Lâm Diêu Chi trở thành nhân vật trọng yếu trong lớp, nam sinh với nữ sinh đều thích chơi cùng cô.
Nhưng đứa bé còn quá nhỏ, cách biểu đạt phương thức yêu thích có chút ngây thơ thành ra bím tóc trên đầu cô gặp nạn – luôn luôn bị người giật lấy.
Lần đầu bị kéo tóc, Lâm Diêu Chi nói cho giáo viên, giáo viên khiển trách cậu bé một trận, cũng an ủi Lâm Diêu Chi một phen.
Nhưng loại răn dạy này hiển nhiên không có hiệu quả, đứa bé trai kia ngược lại cảm thấy Lâm Diêu Chi mười phần thú vị, ra tay càng ngày càng nặng.
Lâm Diêu Chi nhỏ bé cố gắng nhẫn nại, cho đến khi anh trai lớn hơn cô năm tuổi nhìn ra manh mối.
"Diêu Diêu, có ai bắt nạt em không?" Anh trai ôm em gái giống như búp bê của mình, cau mày hỏi.
Lâm Diêu Chi tủi thân nói:
"Tiểu Vũ luôn kéo tóc em." Tiểu Vũ chính là nhũ danh của cậu bé kia.
Anh trai nghe thấy em gái mình bị bắt nạt, trong nháy mắt nổi giận, vén tay áo lên nói:
"Ai bắt nạt em, đi, anh trai giúp em đánh lại nó."
Lâm Diêu Chi nói,
"Không phải mẹ nói không thể đánh nhau sao?"
Anh trai:
"Đây không gọi là đánh nhau, cái này gọi là phòng vệ chính đáng." Anh lại suy nghĩ một lúc, thận trọng nói,
"Nhưng em chỉ là một cô gái nhỏ, khả năng đánh không lại cậu bé kia."
Em gái vừa mềm vừa đáng yêu, làm sao có thể đánh thắng được mấy đứa trẻ kia.
Lâm Diêu Chi mở to đôi mắt:
"Phòng vệ chính đáng là gì?"
Anh trai giải thích:
"Có nghĩa là nếu ai bắt nạt em, em có thể đánh lại hắn."
Lâm Diêu Chi nói: Sẽ bị mẹ mắng sao?
Anh trai nói: Sẽ không.
Lâm Diêu Chi như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Anh trai cũng không biết rằng lời dạy bảo này đã mở ra một thế giới mới cho em gái đáng yêu của mình.
Ngày thứ hai đi học, Lâm Diêu Chi đeo một cái túi nhỏ, hai bím tóc lắc lư sau đầu. Đến trường học, cô không vội đi vào chỗ ngồi, mà hướng về phía bé trai mỗi ngày cầm lấy hai bên tóc đuôi sam của mình, vẫy vẫy tay với Tiểu Vũ: Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nghe thấy giọng nói của Lâm Diêu Chi, hấp tấp chạy tới:
"Làm sao vậy, Tiểu Diêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!