Editor: Méo
Lâm Mộc Chi có vẻ ngoài đẹp trai, diễn xuất lại tốt, trong giới diễn viên hắn được coi là thiên tài ảnh đế từ năm mười sáu tuổi.
Không may hắn lại sở hữu thiên phú trù nghệ người người ghét bỏ.
Lần đầu Lâm Mộc Chi xuống bếp là khi Lâm Diêu Chi còn đang học tiểu học. Hôm đó đúng lúc cha mẹ không ở nhà, người anh Lâm Mộc Chi không đáng tin cậy này đã vỗ ngực đòi làm hai món thật ngon cho Lâm Diêu Chi ăn.
Lâm Diêu Chi vô cùng hưng phấn, một mực đi sau Lâm Mộc Chi từ lúc nấu cho đến lúc hắn bưng ra bàn mới thôi.
Nhưng nào ngờ đồ ăn mà Lâm Mộc Chi nấu chọc xuống còn cứng hơn cả đá. Trong thế giới của Lâm Diêu Chi, hai chữ món ngon này đã được chuyển sang một định nghĩa mới.
Món ăn của người ta ngon ở hương vị, còn món ăn của anh trai cô ngon ở cảm giác – thật sự cứng tới mức chó nhà cô cũng không muốn ăn.
Sau đó Lâm Mộc Chi không cam lòng làm lại thêm hai lần nữa, đại khái chấp niệm trong lòng hắn quá mức mãnh liệt, kỳ tích phát sinh – phòng bếp nhà hắn phát nổ.
"Từ hôm nay trở đi, Lâm Mộc Chi con cách xa phòng bếp càng xa càng tốt, mẹ mà thấy con xuất hiện gần đó nhất định sẽ đánh chết con." Mẹ Lâm vì an toàn của cả nhà nên đã đưa ra một quyết định tàn khốc.
Từ đây, giấc mộng trở thành đầu bếp của Lâm Mộc Chi vỡ vụn, bắt buộc thành một diễn viên.
"Ước mơ lớn nhất của tôi là được diễn vai đầu bếp." Nhớ lại phỏng vấn trước đây, Lâm Mộc Chi thản nhiên nói như vậy,
"Tốt nhất là loại trù nghệ đặc biệt cao siêu, nhân vật phản diện cũng không sao."
Tiếc là hắn quá đẹp trai, cùng với cái nghề đầu bếp này thật sự không phù hợp, giấc mộng này từ trước đến nay Lâm Mộc Chi đều không thực hiện được.
Hiện tại hai anh em ở chung một chỗ, không có mẹ Lâm làm đại ma vương trấn áp, trù nghệ của Lâm Mộc Chi lại ngo ngoe muốn động.
Sau khi Lâm Diêu Chi ngăn cản thất bại, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cô đành phải hỏi xem Hà Miểu Miểu có muốn đổi ngày khác đến nhà chơi không.
"Sao vậy? Anh của cô không muốn sao?" Hà Miểu Miểu hiểu nhầm ý của Lâm Diêu Chi,
"Nếu như không tiện thì tôi không tới nữa, khi nào rảnh cô nhớ mang chữ kí cho tôi là tốt rồi."
Lâm Diêu Chi đành nói:
"Không phải, chẳng qua là anh tôi muốn xuống bếp."
Hà Miểu Miểu được một phen kinh hỉ:
"Cái gì, Hỏa Hỏa còn biết nấu cơm? Thật là giỏi!"
Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, nấu cơm thì có ai không biết nấu chứ, vấn đề là nấu ra có ăn được hay không. Nhưng Hà Miểu Miểu tới chơi cũng là chuyện tốt, chí ít có thể ăn chung với cô.
Có người ngoài, có lẽ Lâm Mộc Chi sẽ khiêm tốn một chút.
Lâm Diêu Chi nghĩ đến đây liền không cản Hà Miểu Miểu nữa. Cho cô ấy biết bộ mặt thật của Lâm Mộc Chi, không chừng mấy hôm sau bỏ làm fan luôn.
Lâm Mộc Chi háo hức chờ đến ngày mai để được thi triển trù nghệ, thậm chí nửa đêm rồi mà nguyên liệu vẫn được giao tới, Lâm Diêu Chi nhìn thấy mà khiếp sợ.
Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến.
Tám giờ sáng hôm sau, trong lúc mơ màng Lâm Diêu Chi bị Lâm Mộc Chi đánh thức. Lâm Mộc Chi buộc tóc, đeo tạp dề, trong tay cầm cái nồi lớn tiếng tuyên bố:
"Anh đã quyết định được thực đơn ngày hôm nay!"
Lâm Diêu Chi bị kinh hãi mà tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nhưng chuyện kinh khủng còn ở phía sau, Lâm Diêu Chi nghe thấy thực đơn của Lâm Mộc Chi bao gồm: gà chiên giòn, cá mè chua ngọt, thịt kho tàu, thịt viên sốt tương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!