Chương 17: Say đắm trong gió đêm

Editor: Méo

Khuôn mặt lúc có râu quai nón của Trình Miện nhìn giống một con gấu ngủ đông nửa năm, nhưng sau khi cạo hết râu ria đi thì có thể dùng bốn chữ xinh xắn đáng yêu để hình dung.

Hơi mập mạp giống em bé, đôi mắt to ngập nước, còn có làn da trắng hồng cộng thêm bờ môi kia – nói hắn là học sinh cấp ba cũng có người tin.

"Ha ha ha ha, Trình Miện sao cậu lớn lên lại đáng yêu như vậy." Lâm Diêu Chi không chút khách khí chỉ vào Trình Miện cười ha ha,

"Cậu thật sự chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi sao? Nhìn giống như còn chưa trưởng thành?"

Trình Miện nhất thời thẹn quá hóa giận, đáng tiếc phối hợp với bộ dạng hiện tại của hắn cực kỳ giống một con mèo con đang giương nanh múa vuốt, vì vậy Lâm Diêu Chi càng cười to hơn.

Người xung quanh cũng phát ra tiếng cười vang, Lâm Diêu Chi cười chảy nước mắt nói:

"Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao cậu lại muốn để râu quai nón..."

"Cô không biết đâu, thời điểm Trình Miện ở trên đấu trường còn chưa để râu quai nón bị đối thủ nghi ngờ tuổi tác, may là hắn giành chiến thắng, bằng không thì cái này trở thành vết nhơ trong cuộc đời của hắn rồi."

Có người bạn kể lại lịch sử đen tối của Trình Miện cho Lâm Diêu Chi,

"Còn có một lần, tổ đội chúng tôi đi ngắm cảnh, lúc mua vé còn bị nhân viên ở đấy yêu cầu thẻ học sinh, có thể giảm 50%..."

Lâm Diêu Chi: Ha ha ha ha ha~

Trình Miện tức giận muốn chạy qua lại bị Tần Lộc bắt lấy cổ áo, cưỡng ép kéo lại, hắn còn muốn phản kháng nhưng nhìn thấy con mắt hơi híp lại, thần sắc không rõ của Tần Lộc thì ỉu xìu:

"Được rồi, tôi mới không thèm so đo với mấy đồ ngây thơ các người."

Chỉ tiếc dùng khuôn mặt đáng yêu mà nói lời này xác thực không có sức thuyết phục...

Lâm Diêu Chi báo xong thù lớn, còn chứng kiến khuôn mặt đáng yêu dưới lớp râu quai nón của Trình Miện, lập tức cảm thấy mình giống như kiếm lợi lớn.

Trình Miện bị mọi người cười trêu thập phần phiền muộn, lúc đầu định cầm bánh salad đi một nơi hẻo lánh ngồi ăn, lại nghe Tần Lộc nói một câu:

"Phòng bếp có rau xà lách, ăn cái đấy đi."

Trình Miện nói:

"Anh muốn tôi ăn cỏ à?"

Tần Lộc:

"Còn có trứng luộc với ức gà, cậu có thể lựa chọn."

Trình Miện: ... Hắn không nói thêm gì nữa, ủ rũ cúi đầu đi.

Lâm Diêu Chi đứng cạnh xem mà buồn cười, cảm thấy Trình Miện đứng trước mặt Tần Lộc giống như con thỏ bị bắt nạt, nhưng nói qua cũng phải nói lại, vận động viên kickboxing không thể uống rượu hay hút thuốc lá, đồ ăn hun khói cũng không được ăn nhiều, phương diện ăn uống mười phần tiết chế.

Xà lách mặc dù có thể ăn, nhưng salad trộn thì không thể.

Lâm Diêu Chi không có loại lo lắng này, vui vẻ ngồi ăn hai phần tôm nướng mà Tần Lộc nướng, tâm trạng mười phần hoàn mỹ.

Một vài người trong số họ là vận động viên cho nên mọi người cũng không uống rượu, nhiều nhất cũng chỉ uống nước ngọt.

Tần Lộc yên vị ngồi cạnh Lâm Diêu Chi, chậm rãi nướng đồ ăn.

Anh nướng được một hàng lại đưa cho Lâm Diêu Chi một hàng, không lâu sau, Lâm Diêu Chi cảm thấy bụng mình có chút căng, đặt tay lên bụng có thể thấy một vòng.

Tần Lộc lại đưa qua một quả ớt xanh cho Lâm Diêu Chi, cô lắc đầu: Tôi no rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!