Xe dừng lại ở bãi đậu xe dưới lòng đất của truyền thông Thượng Minh.
Cố Cảnh Sâm xuống xe, không để ý Vương Thao bên cạnh đang gấp giống như con kiến đang nằm trong chảo nóng mà quay đầu nhìn về phía Đinh Thiển, đôi lông mày sắc bén hơi cau lại.
"Tài xế cũng phải đi lên—– Em thật sự không xuống xe sao?"
Đinh Thiển không do dự mà lắc đầu: "Em ngồi trong xe chờ.
"
"Không sợ sao?"
Đinh Thiển nghe vậy thì bật cười, cô nhìn quanh bãi đỗ xe vắng vẻ và mờ tối ở bên ngoài xe một chút, lúc quay mặt lại thì đôi mắt hạnh rực rỡ đầy ý cười: "Nếu như có người xấu thì chỉ với ba chiêu làm có thể khiến bọn họ phải quỳ xuống gọi bằng bố đấy.
"
Lông mày Cố Cảnh Sâm vẫn không buông lỏng, anh không nói tiếp, đôi đồng tử đen sâu cố định nhìn cô đăm đăm, ánh mắt lạnh lẽo giống như dính liền với bóng đêm lạnh.
Đinh Thiển thu lại ý cười, hai tay cô đặt vào trước đầu gối, cái cằm cúi thấp xuống, một bộ dáng ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn.
"Từ hồi tiểu học thì em đã là quán quân của môn chạy nhanh rồi đấy, hơn nữa an ninh ở Thượng Minh cũng rất tốt, camera giám sát ở bãi đỗ xe cũng không có góc chết, sẽ không có việc gì đâu.
"
Vẻ mặt của Cố Cảnh Sâm lúc này mới trở lại bình thường, anh lấy điện thoại di động, ngón tay thon dài gõ hai cái.
Điện thoại của Đinh Thiển vang lên.
Không đợi Đinh Thiển thò tay vào lấy thì Cố Cảnh Sâm đã mở miệng: "Anh gọi đó, có việc thì gọi cho anh.
"
Đinh Thiển gật đầu: "Dạ.
"
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới theo Vương Thao đi ra ngoài.
Cách thật xa lại truyền đến âm thanh giậm chân của Vương Thao: "Cậu chủ Diva à, anh đây là kiêm chức làm bảo mẫu luôn à? Vậy cũng không cần hận không thể cột người ta vào bên người chứ? Ở địa bàn của truyền thông Thượng Minh mà còn có thể bị người khác đoạt đi sao, ngay cả khi anh ra ngoài một mình cũng chưa từng quan tâm vậy nữa là…….
"
"Im lặng.
"
Giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của anh cưỡi trên cơn gió đêm hơi lạnh ở bãi đỗ xe, liên tục thổi qua tai.
Nhưng trong lòng của Đinh Thiển lại ấm áp lên.
Cô vẫn ôm chiếc điện thoại mà không thả xuống, lưu lại dãy số điện thoại xa lạ kia.
Đầu ngón tay cô hơi dừng lại.
Cô vốn định gõ vào ba chữ "Đàn anh Cố", sau đó lưỡng lự vài phút rồi lại xóa bỏ từng chữ một.
Khóe môi Đinh Thiển hơi giương lên, chậm chậm gõ vào bốn chữ:
"Cloisonné.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!