Chương 48: Cố Cảnh Sâm Về Nước

Tay Đinh Thiển khựng lại giữa không trung, NỤ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

Nhưng tiếng nói chuyện trong phòng vẫn không ngừng lại, giọng nói bĩnh tĩnh của Phương Chí Hải truyền ra.

"Kiều Nhiễm, con lớn lên cùng Tiểu Thiển, thậm chí con ở nhà còn nhiều hơn Tiểu Thiển.

Chú cũng đối xử với con như con gái, cho con điều kiện sống tốt nhất, tự nhận bản thân chưa từng làm con hay khó xử.

Rõ ràng con đã đồng ý với chú sẽ không chen vào giữa Tiểu Thiển và Chu Trác."

Giọng Phương Chí Hải càng thấp xuống: "Nhưng con đã làm gì đây?"

"Con không có…"

"Chu Trác đã nói hết với chú rồi." Phương Chí Hải ngắt lời Kiều Nhiễm: "Tiệc tối lần trước Tiểu Thiển bỏ đi giữa chừng, người đưa nó đi không phải đàn anh gì đó của nó sao? — Con nói con không có, vậy nói cho chú biết là ai đưa cậu ta tới buổi tiệc? Con để cậu ta tiếp xúc với Tiểu Thiển là có mục đích gì?"

"…."

Sau khi Phương Chí Hải nói xong, bầu không khí trong phòng tiếp khách yên tĩnh hồi lâu.

Bên ngoài cửa, Đinh Thiển tựa vào tường, mái tóc dài màu nâu từ đằng sau tai buông xõa xuống che khuất sườn mặt của cô, cũng che khuất cả nét mặt cô.

Chỉ thấy bàn tay đặt trên tường của Đinh Thiển đang nắm chặt.

Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn bình ổn cảm xúc mãnh liệt trong lòng; cô rất muốn đi vào phòng chất vấn bố cô —

- Vì sao ông có thể sắp xếp vị trí của mọi người xung quanh cô, theo dõi cô mà không thèm hỏi ý kiến của cô?

Nhưng Đinh Thiển cũng hiểu với cảm xúc hiện tại của mình, nếu bây giờ xông vào thì chỉ khiến mọi chuyện càng bị đẩy xa hơn nữa.

Cô muốn hi vọng của mình có kết vọng… Vì kết quả này, vì người ở nơi đất khách kia…

Cô cũng biết, trước tiên cô cần kiềm chế đã.

Cuộc nói chuyện trong phòng khách vẫn tiếp diễn nhưng Đinh Thiển không nghe tiếp.

Cô đứng thẳng dậy, quay đầu lên lầu.

***

Ngày nghỉ lúc nào cũng trôi nhanh.

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, cửa ải cuối năm cũng đã tới.

Buổi sáng ngày ba mươi, sau khi chạy bộ xong thì Đinh Thiển lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Cảnh Sâm theo thói quen.

Không lâu sau, đầu dây bên kia đã nghe máy.

"Ngày cuối cùng của năm nay rồi, đàn anh Cố."

Đinh Thiển bước xuống khỏi máy chạy bộ, giật nhẹ đầu với người giúp việc người Philippines ở cạnh cửa, sau đó cười rời khỏi phòng tập: "Quảng cáo của anh quay thế nào rồi?"

"Đều thuận lợi cả."

Tiếng đàn ông cười với điện thoại nhưng giọng không che được sự mệt mỏi.

"Việc quay hình mệt lắm sao anh? Hay anh không nghỉ ngơi đủ?"

"Việc quay tạm ổn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!