Khi Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển ra khỏi trường trung học Số một thì cũng đã hơn tám giờ tối.
Vừa ra khỏi cửa Đông chưa được mấy bước thì Đinh Thiển nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang khởi động máy cách đó không xa, sau đó chậm rãi lái đến trước mặt cô.
Chiếc xe dừng lại, Lưu Mậu Sinh bước ra từ bên cạnh ghế lái.
"Cô Đinh."
Lưu Mậu Sinh đứng yên bên cửa xe, khẽ gật đầu về phía Đinh Thiển đang sững sờ ở đó.
"Chú Lưu, sao chú lại ở đây?"
Đinh Thiển bất lực hỏi.
"Cô Đinh, tôi vừa đặc biệt xin ý kiến của chủ tịch Phương." Tầm mắt của Lưu Mậu Sinh như vô tình liếc về phía Cố Cảnh Sâm, dừng lại một lúc trên gương mặt không rõ cảm xúc kia rồi lại quay về phía Đinh Thiển, "Theo yêu cầu của chủ tịch Phương thì bọn tôi chờ ở ngoài ba cổng trường đang mở đợi đưa cô Đinh về, thuận tiện đưa…"
Ông ngừng lại, ánh mắt tỏ ý mình đang nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh Đinh Thiển.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ý cười hờ hững lướt qua con ngươi đen láy——
"Cố Cảnh Sâm."
Lưu Mậu Sinh dời mắt, nói tiếp lời vừa nãy chưa nói xong: "Nhân tiện, tiễn cậu Cố về luôn."
Khuôn mặt của Đinh Thiển hơi sa sầm lại trước thái độ rõ ràng là không hề lịch sự của Lưu Mậu Sinh với Cố Cảnh Sâm.
Cô rất muốn kéo Cố Cảnh Sâm xoay người rời đi, nhưng cô cũng biết rằng nếu Lưu Mậu Sinh báo cáo sự thật với cha cô thì hành động như vậy của cô sẽ khiến ấn tượng của bố về Cố Cảnh Sâm không tốt mấy.
"…"
Đinh Thiển mím môi, vẻ mặt rất khó coi, sau khi dừng lại một lúc thì cô đưa mắt nhìn Cố Cảnh Sâm.
"Khi nào anh lên máy bay thành phố Q?"
Cố Cảnh Sâm nhìn đồng hồ.
"Mười một giờ bốn mươi."
"Anh vội vậy sao?" Đinh Thiển khẽ cau mày.
Cố Cảnh Sâm nghe xong thì nhướng mày, nở nụ cười: "Muốn anh ở lại thành phố Q với em mấy ngày nữa sao?"
Đinh Thiển nhìn Lưu Mậu Sinh đầy chột dạ, sau khi chắc chắn rằng đối phương không nghe thấy gì thì cô mới hạ thấp giọng oán hận.
"Nhưng ngày mai em phải trở lại thành phố T rồi… Hơn nữa công việc chụp ảnh bên kia của anh chắc bận lắm phải không?"
Cố Cảnh Sâm đưa tay lên một cách đầy bất lực và tiếc nuối, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô gái.
"Đúng là có hơi bận.
Thật sự anh không muốn đi..
Chỉ muốn về thành phố T với em thôi."
"…"
Hai má Đinh Thiển hơi đỏ, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc ; Không sao cả", "Ầy/… Công việc quan trọng, vậy em đưa anh ra sân bay nhé."
Ánh mắt Lưu Mậu Sinh lạnh lẽo nhìn bàn tay đang đặt trước trán của Đinh Thiển, như thể ông có thể dùng ánh mắt ấy khoan một lỗ lên bàn tay đó vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!