Chương 41: Họp Mặt

"Tôn… Thanh Như?"

Đinh Thiển nghe thấy giọng nữ đang tự giới thiệu ở bên kia đầu dây, âm cuối của cô vô thức run lên.

"A, Đinh Thiển, mình còn tưởng cậu quên mình rồi, hóa ra vẫn nhớ rõ à? Vui ghê vậy."

"…."

Đinh Thiển yên lặng hai giây, đôi mắt màu hổ phách cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu, cho Tống Dao một ánh mắt trấn an rồi mới tập trung vào cuộc điện thoại.

"Tất nhiên tôi nhớ rồi… Sao mà quên được."

"Ai dà, năm đó trẻ người non dạ, có chút chuyện không phải cho lắm, chắc Đinh Thiển cậu không để trong lòng đâu nhỉ?"

Giọng nữ bên kia vui tươi hớn hở, nói gì đó với người bên ngoài rồi mới quay trở lại cuộc điện thoại: "Mình liên hệ với cậu là vì nhiệm vụ được giao, chuyện chính là chúng ta tốt nghiệp cấp hai nhiều năm rồi mà chưa từng gặp mặt đúng không? Vậy nên mọi người quyết định họp lớp, cũng không biết lớp trưởng thần thông quảng đại thế nào mà có được số điện thoại của cậu, nói quan hệ năm đó của hai người cũng không tệ lắm, bắt tớ phải mời cậu đến cho bằng được."

Đinh Thiển cụp mắt mắt, câu "Tôi không đến" ở bên miệng hồi lâu nhưng cô cũng không thốt ra được.

Cô nhớ rõ chuyện trước khi rời đi năm ấy, khác với giọng nói non nớt ngọt ngào lúc này, lúc ấy giọng nói này ác liệt cỡ nào chia rõ giới hạn với.

Nhớ rõ những câu chửi rủa khinh thường kia, nhớ rõ cô chỉ có thể bất lực giải thích nhưng không ai nghe.

Làm sao một người có thể thay đổi đến mức trái ngược hoàn toàn với trong quá khứ được nhỉ?

Đúng là thay đổi khủng khiếp.

"….. Được."

Đinh Thiển nghe thấy giọng của bản thân vô cùng bình tĩnh, thâm chí dường như ẩn chứa cả nụ cười thản nhiên.

"Thời gian địa điểm thế nào?"

Có lẽ Tôn Thanh Như ở bên kia cũng bị giọng nói bình thản của cô làm ngơ ngẩn, nhưng đối phương cũng phản ứng rất nhanh.

"12 giờ trưa ngày kia, là nhà hàng Thiên Nga Đen gần trường."

"Được, tôi sẽ đến đúng giờ."

Cúp điện thoại xong, Đinh Thiển ngồi im.

Tống Dao ở bên cạnh thấy vậy thì lấy làm lạ.

Cô ấy chưa bao giờ gặp dáng vẻ này của Đinh Thiển, yên lặng đến mức người khác phải xót xa.

Đinh Thiển ngồi im một lúc rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.

Điện thoại được kết nối.

"Bố ơi, ngày kia lớp cấp hai của con họp lớp, con sẽ về nhà muộn một ngày ạ."

"Họp lớp với bạn cấp hai? Con về thành phố Q sao?"

"… Vâng."

"Tiểu Thiển, con về một mình có ổn không? Hay để bố về cùng con nhé?"

Đinh Thiển lắc đầu theo bản năng, sau đó cô mới nhận ra đang nói chuyện điện thoại, ba cô không nhìn thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!