Một câu "Là tôi theo đuổi cô ấy" của Cố Cảnh Sâm đã thành công đẩy Đinh Thiển lên đầu sóng ngọn gió.
Đinh Thiển nhận lấy ánh mắt "Chúc phúc" của mọi người trong giảng đường, cảm thấy mình cười sắp cứng cả miệng lại rồi.
Nhưng người vốn là kẻ đầu têu đứng bên cạnh cô lại vô cùng thong dong, bình tĩnh, nhìn như chẳng để tâm chuyện kia gì cả.
Đinh Thiển vất vả chịu đựng đến khi cuộc họp kết thúc, đón nhận ánh mắt săm soi của mọi người, cuối cùng không kiềm được mà kéo người bên cạnh rời khỏi giảng đường.
Hai người vốn là nhân vật chính của cả giảng đường, vì vậy sự chú ý của đa số mọi người ở đây đều đặt trên hai người.
Ngay khi cuộc họp kết thúc, hai người nhanh chóng "tay trong tay" rời khỏi giảng đường trong ánh nhìn lơ đãng của quần chúng.
Đinh Thiển đi được một đoạn rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng hét mơ hồ.
Vì vậy, cô kéo người phía sau như chạy trốn tận mấy trăm mét, tới hành lang dài thấp thoáng hoa cỏ cách xa giảng đường mới thở gấp bước chậm lại.
Đinh Thiển dựa vào cột đá trên hành lang nhỏ, nghiêng người liếc Cố Cảnh Sâm.
So với khuôn mặt nóng bừng tới mức rán được trứng của Đinh Thiển, Cố Cảnh Sâm lại tựa vào cột đá bên cạnh, cười nhìn cô.
Dù nhìn theo góc độ nào thì anh cũng giống một thiếu gia nhà giàu vừa rời khỏi vũ hội.
Trái với nhiệt độ như có thể chiên trứng của cô thì Cố Cảnh Sâm lại nở nụ cười tươi dựa vào một cột đá khác nhìn cô.
Bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng y hệt một thiếu gia con nhà giàu mới đi ra khỏi buổi tiệc.
"Đẹp không?"
Đinh Thiển đang thất thần thì chợt nghe thấy một giọng cười trầm thấp.
"… Dạ?"
Đối diện với ánh mắt ngây thơ của cô, ý cười trên mặt Cố Cảnh Sâm càng đậm.
"Em cố ý kéo anh đi xa như vậy, còn nhìn chằm chằm anh lâu như thế."
Anh giơ tay chỉ đoạn đường hai người vừa đi, cũng như tầm mắt của những sinh viên bên đường.
Đến khi Đinh Thiển hoàn hồn, Cố Cảnh Sâm lại cười cúi người về trước, hỏi cô.
"Nên anh muốn hỏi em xem, anh có đẹp không?"
"…."
Hai má vốn đã trở lại bình thường của cô vừa nghe vậy thì chợt nóng bừng lên, Đinh Thiển tất nhiên là cam chịu.
"Đàn anh, anh không như trước nữa."
"… Không sao cả."
Tiếng cười trầm thấp khẽ khiến lồng ngực anh rung lên, Cố Cảnh Sâm nhếch môi, chợt tiến lên một bước: "Em vẫn có thể như trước đây."
Đinh Thiển lùi về sau nửa bước, tầm mắt đảo quanh: "Thực ra em kéo anh đi là vì em có chuyện muốn nói."
Cố Cảnh Sâm gật đầu, nét cười vẫn giữ nguyên: "Anh đang nghe đây."
"…"
Đinh Thiển nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!