Chương 12: Mặt Có Đau Không

Buổi diễn tập kết thúc trong sự ngơ ngơ ngác ngác của người nào đó.

Đinh Thiển nghênh đón sự "an ủi" của mọi người.

Phương Hạo: "Đàn em Đinh, anh biết em là bất đắc dĩ…...

Nhưng vẫn muốn khen em một câu, dám hi sinh, can đảm lắm.

"

Đinh Thiển: "...

"

Trương San San: "Làm hay lắm đàn em! Không nghĩ tới em rất có chí khí đó! —

- cố gắng bắt được D thần đấy, em chính là bộ mặt của ban Kĩ thuật chúng ta đấy!"

Đinh Thiển: "…...

"

Vương Vũ Đông: "Đàn em này, tại sao không ưu tiên cân nhắc đến việc "tiêu hóa" nội bộ? Mà còn là không phải Cố chủ tịch thì không gả? Vậy chẳng phải là em muốn FA cả đời hả?"

Đinh Thiển: "…"

Tống Dao: "Đây chính là "Tình đồng chí hết sức thuần khiết" mà cậu nói đó hả?"

Đinh Thiển: "…"

Tống Dao: "Mặt có đau không?"

"…...

"

Đinh Thiển: "Không muốn nói chuyện, hãy để cho tớ chết một cách yên ổn.

"

Đinh Thiển nảy ra ý nghĩ như vậy chưa đến ba giây, cô lướt qua bả vai của Tống Dao thì nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đi tới.

Không đợi thấy rõ vẻ mặt của đối phương, Đinh Thiển gần như theo bản năng mà quay người bỏ chạy.

———Lấy tốc độ tối đa khi chạy nước rút 50m.

Ngày hôm sau, tin tức "Nữ sinh nào đó đến từ khoa Máy tính đã tỏ tình với Cố giáo thảo trước mặt công chúng" đã lan truyền ra khắp trường.

Trưa hôm đó ở phòng ngủ 520.

Tống Dao nhìn dư luận đang sôi nổi ở trên Tieba, lại liếc nhìn nhân vật chính của câu chuyện chẳng những đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mà còn bình tĩnh ngồi trước bàn máy vi tính gõ mã nguồn, cô ấy không thể không bội phục tâm lí mạnh mẽ của người nào đó.

Cô ấy không nhịn được mà hỏi một câu: "Cậu không làm chút gì đó à?"

"…...

Làm cái gì?"

Đinh Thiển ngước mắt lên, lướt qua sách vở rồi rơi xuống trên người của Tống Dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!