Hai người một đêm ác chiến, mệt mỏi không thôi, Sở Sở xịu lơ ngã trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy dù chỉ một chút, thân thể trần trụi của Lục Xuyên đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ trần truồng của cô.
"Ngoan, tắm rửa đã nhé."
Sở Sở híp mắt nhìn anh, mềm mại "vâng", cô quả thật không muốn động đậy một chút nào.
Xin lỗi dứt khoát kéo cánh tay của cô khiêng người lên trên vai, đi đến phòng tắm thả cô vào bồn, mở vòi phun nước lên đưa tay vào thử nhiệt độ nước, sau đó mới xối lên thân thể của cô.
Anh ngồi bên bồn tắm thay cô rửa sạch thân thể, mỗi một tấc da tấc thịt đều cẩn thận cọ xát sạch sẽ giúp cô, ngay cả nơi hạ thân dinh dính, còn có chất lỏng của anh sót lại trên bắp đùi cô.
Sau khi tắm cho cô xong, anh cầm lấy khăn tắm bọc cô thật kỹ mới ôm lên giường, lấy chăn bông đắp kín người cô, sờ vào đầu Sở Sở: "Buồn ngủ thì ngủ trước đi."
"Anh thì sao?" cô mềm mại hỏi.
"Anh không yên tâm về cái tên nhóc kia lắm…"
Anh còn phải làm việc.
Sở Sở kéo cánh tay anh lại.
"Anh còn lo lắng cho người khác nữa sao, hôm nay trên mắt anh đã treo một quầng thâm rồi đấy, còn muốn thức đêm nữa."
Lục Xuyên ngồi lên giường, sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô: "Không còn cách nào khác, tên kia làm việc hơi qua loa, số liệu có thể bị nhầm lẫn, anh không làm gì, chỉ kiểm tra lại tham số cậu ta gửi đến thôi, kiểm tra xong anh sẽ lập tức quay lại ngủ với em nhé."
Sở Sở rũ mi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh đi đi."
"Ngoan quá." Lục Xuyên hôn lên trán cô: "Ngủ đi, anh đến thư phòng."
Nói xong anh đứng dậy thật sự ôm máy tính đến thư phòng.
Mười phút, hai mươi phút, bốn mươi phút.
Đợi đến khi anh làm xong công thức suy luận, kiểm tra lại số liệu xác thực đã không còn vấn đề gì, lúc này đã là không giờ đêm khuya.
Anh duỗi lưng, đóng máy tính lại về phòng, nhìn thấy cô ôm gối ngồi ở đầu giường, đầu gật gà gật gù giữa gối.
"Không phải nói em ngủ trước đi rồi sao?"
Sở Sở nâng lên đôi mắt mệt mỏi nhìn nh, giang hai tay muốn anh ôm mình.
"Muốn ngủ với anh."
Lục Xuyên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, ôm lấy cô, cởi áo, cùng cô tiến vào trong chăn, đau lòng nói: "Được rồi, ngủ thôi."
"Dạ." đầu Sở Sở dựa vào lồng ngực nóng hổi của anh, an tâm ngủ.
Lục Xuyên lại kìm lòng không đặng hôn lên trán cô, ôm chặt cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
…
Đợi anh tỉnh lại lần nữa cũng đã là giữa trưa ngày hôm sau, Sở Sở vẫn chưa tỉnh lại, cả người đều nằm trên người anh, ghé sát vào lồng ngực của anh ngủ rất say, chỉ là tư thế ngủ rất không đẹp mắt.
Anh nhẹ nhàng kéo người cô ra, xê dịch cái chăn cẩn thận mới đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó làm đồ ăn sáng đặt lên bàn, đồng thời dán một tờ giấy ghi chép, để sau khi cô tỉnh dậy nhìn thấy sẽ ăn sáng, chu toàn hết mới đi đến phòng thí nghiệm.
Ngơ ngẩn cả một ngày, mãi cho đến đêm về khuya.
Một khi anh chú tâm vào công việc, thì điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy, sau khi kết thúc công việc, anh đi vào phòng thay đồ, mở điện thoại lên, trong một lúc có mấy thông báo nhảy ra, phần lớn đều là cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn bảo anh trực tiếp gọi lại ngay.
Kiều Sâm lướt xuống cả dãy số nhưng lại không có thông báo của Sở Sở, tim anh chìm xuống hơn phân nửa, gọi điện thoại lại cho Lý Nghiêu Nhượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!