Edit+ Beta: Min
"Muốn tôi làm đại ca của cậu, hay là nên làm lưu manh?" Khóe mắt Lục Xuyên cong thành một nụ cười câu dẫn.
Sở Sở ngước lên cùng anh đối mắt: "Lục, cậu còn nhỏ hơn mình."
Không thể trở thành một tên nhóc xấu xa được.
Lục Xuyên nhướn mày quan sát cô, vóc người cao cao, làn da trắng bạch, mái tóc dài đen sẫm, răng uy vũ, rất giống một con thỏ trắng lớn.
"Con thỏ lớn, nhớ thoa thuốc."
Lục Xuyên từ trên bàn nhảy xuống, xoay người rời đi.
Sở Sở nói: "Không cần... cảm ơn, đã có rồi."
Cô lấy từ trong ngăn bàn ra một lọ thuốc tiêu sưng, để cùng một chỗ với cái lọ của Lục Xuyên, hai lọ thuốc, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau như đúc.
Lục Xuyên quay đầu nhìn lọ thuốc kia, thừa dịp Sở Sở không đề phòng, chụp lấy quăng ra phía sau, lọ thuốc bay vọt nửa phòng học, vạch ra một đường cong rồi vững vàng rơi xuống cái sọt rác phía sau phòng học.
Sở Sở: ...
Lục Xuyên đem lọ thuốc của mình ngang ngược nhét vào tay Sở Sở, nói rất đương nhiên: "Thế này là được rồi."
Ngay lúc lọ thuốc bay vào thùng rác, Kiều Sâm một thân quần áo đen từ phía cửa sau phòng học đi vào, cậu không mang theo cặp sách, tựa hồ đã đến lớp từ sớm. Sắc mặt cậu âm trầm đến đáng sợ, mặt cũng sưng lên, hiển nhiên đêm qua đã bị Kiều Ngôn Thương đánh.
Sở Sở tuyệt đối chưa từng trách Kiều Sâm đối với cô không tốt, hay trách cậu ức hiếp cô.
Hai năm trước, thời điểm khi mẹ Kiều Sâm mất, rất nhiều phóng viên chạy tới, Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy người anh trai cùng cha khác mẹ là ở trên TV, cậu quỳ gối trên hành lang bệnh viện gào khóc.
Khi đó cậu mới học lớp mười, một thân mét tám cao to, cứ như vậy quỳ gối thẳng tắp trên sàn nhà, ôm đầu, thân hình co ro, khóc đến mức tê tâm phế liệt.
Hình ảnh thê thảm như vậy, Sở Sở bị đả kích rất nghiêm trọng, cô ngồi ngay trước TV ôm đầu gối của chính mình, rơi nước mắt cùng Kiều Sâm.
Kiều Sâm khóc vì mẹ cậu mất, còn Sở Sở là vì cậu mà khóc.
Tuổi tác của Sở Sở và Kiều Sâm không cách nhau nhiều lắm, chỉ nhỏ hơn cậu mấy tháng, mà lúc mẹ Kiều Sâm ôm Kiều Sâm ở trong ngực, Kiều Ngôn Thương lại đang cùng một chỗ với Sở Vân Tụ.
Hai đứa bé, một trước một sau ra đời.
Chồng ở bên ngoài vượt quá giới hạn, chính là căn nguyên khiến mẹ Kiều Sâm hậm hực, cũng chính là lí do mà Kiều Sâm căm hận Sở Sở, cô giành ba của cậu, hại chết mẹ cậu.
Hủy hoại gia đình của cậu.....
"Bạn học Kiều Sở, em lên bảng làm bài tập đạo hàm này." Thầy giáo số học đột nhiên gọi tên Sở Sở.
Sở Sở vừa rồi còn đang thất thần, không kịp trở tay đã bị gọi tên, "A" một tiếng.
Thầy giáo nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, thần sắc nghiêm trọng.
Lương Thiên vội vàng chỉ một bài đạo hàm trên bài thi số học cho cô nhìn.
Bài đạo hàm này, vừa vặn chính là bài mà Sở Sở làm sai.
Không đúng, phải nói là, đối với bài này Sở Sở không có khả năng đối phó.
Vừa rồi cô thất thần không nghe giảng, cho nên thày mới cố ý gọi tên cô.
Lớp học yên tĩnh lạ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!