Ngày thứ hai Dương Tích không đến trường, ngày thứ ba, ngày thứ tư,…đều không đến.
Cô ta không xuất hiện mới là sự lựa chọn thông minh, bởi lúc này cô ta vẫn đang là nhân vật trung tâm của làn sóng dư luận, dù cho các bạn học không dám chỉ trích trước mặt cô ta, nhưng sau lưng cũng không thiếu những lời bàn luận đàm tiếu.
Mặc dù Dương Tích đã đăng bài xin lỗi Sở Sở, nhưng trừ việc này ra thì không còn động thái nào khác nữa.
Chuyện lần này gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến vấn đề bạo lực học đường, sau khi Kiều Ngôn Thương biết rõ sự việc, tức giận không thôi, thậm chí còn gửi đơn kiện lên nhà trường, yêu cầu phía trên phải điều tra và nghiêm trị chuyện này, trả lại sự công bằng cho con gái của ông, nếu không thì ông sẽ đưa đơn ra tòa, hơn nữa còn công khai việc này cho truyền thông cũng như dư luận xã hội.
Phía trường học chịu nhiều áp lực từ phía Kiều Ngôn Thương, vì vậy đành tiến hành cảnh cáo và ghi lại tội danh của Dương Tích, mà trong nhà Dương Tích lúc này cũng vùi đầu bận rộn tìm tới trường học, muốn hủy bỏ việc xử phạt ghi lại tội danh, bởi vì một khi đã ghi lại thì trong tội dành này sẽ lưu lại trong hồ sơ theo cô ta cả đời, vết đen này trong tương lai, dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đều bị ảnh hưởng. Mà lý do bọn họ đưa ra là Dương Tích cũng được xem như người bị hại, đầu bị đập phải phẫu thuật, cho nên không đáng bị xử phạt, hơn nữa toàn bộ quá trình bạo hành cũng phải cô ta ra tay, người nên đáng bị phạt phải là đám người Tưởng Lỵ Na mới đúng.
Mấy người Tưởng Lỵ Na không vui, rõ ràng bọn họ bị Dương Tích xúi giục, dựa vào cái gì mà người cầm đầu không bị phạt, lại ném nồi cho đám con nít bọn họ đội?
Phụ huynh của mấy học sinh này hai ngày ba bữa không ngại người khác cảm thấy phiền nên liên tục đến trường náo loạn, cuối cùng trường học quyết định ghi tội hết tất cả những người có mặt, không một ai may mắn thoát khỏi được.
Nhưng cũng chính vì việc này, uy tín của Dương Tích trong lớp giảm mạnh, ngay cả những cô gái bình thường hay đi chơi với cô ta, bao gồm cả Tưởng Lỵ Na cũng từ chối qua lại với cô ta, cái chuyện ném đá thế này thật sự buồn nôn!
Cuối tuần của tháng mười hai, trạng thái của Sở Sở ngày một tốt hơn, kỳ thi liên kết với trường đại học lần này cô phát huy cũng rất tốt.
Trời chiều dần chìm, Lục Xuyên cùng Sở Sở đi về phía kí túc xá.
"Lục Xuyên, thi cuối kỳ mình có tự tin sẽ đứng trong 30 top đầu đấy nhé."
"Ừm."
"Nếu như điểm toán không có bất ngờ gì xảy ra."
"Ừm."
Sở Sở ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, con người của Lục Xuyên, tất cả mọi cảm xúc đều được viết lên mặt, trong lòng không giấu được chuyện gì khi ở với cô.
"Sau khi thi kỳ thi liên kết, sẽ đến thi trường, mình đã lên mạng tìm hiểu, thời gian hình như là một đến ba tháng."
Lục Xuyên tựa hồ lúc này mới có chút phản ứng: "Ừm, cậu chọn trường phù hợp, đến lúc đó tôi sẽ đưa cậu đi."
Sở Sở gật gật đầu: "Vậy mình về trước đây."
Ngay khoảnh khắc cô muốn quay người đi, Lục Xuyên đột nhiên gọi cô lại: "Kiều Kiều, tại sao cậu lại đi xin lỗi Dương Tích?"
Bóng lưng Sở Sở khe khẽ run lên, cố bình tĩnh.
Lục Xuyên đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô: "Chuyện lần này cậu không sai, vì sao phải nhận lỗi với cô ta?"
Sở Sở tựa như chấn động và kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt trốn tránh dời đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Mình cảm thấy…vẫn…vẫn nên xin lỗi…Dù sao cũng là mình không tốt…mình đẩy cậu ta."
Vô cùng khẩn trương, cô lại như trước nói không rõ ràng trọn vẹn một câu.
Lục Xuyên đi đến gần Sở Sở, đưa tay lên xoa nhẹ lên gương mặt của cô, thế nhưng Sở Sở lại không giống như ngày thường cọ xát lòng bàn tay của anh nữa, mà rụt mặt lại về phía sau.
Ngón cái và ngón trỏ của anh kiềm lại cái cằm của cô, áp bức cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mà ngay khi Sở Sở nhìn thấy nốt ruồi nhàn nhạt dưới khóe mắt trái của anh, vội vàng dời ánh mắt về phía khác.
"Cậu thật sự cảm thấy áy náy, hay là vì nguyên nhân khác hả?"
"Ưm." Sở Sở cố quay đầu qua chỗ khác.
Lục Xuyên lần nữa xoay mặt cô về chính diện, sau đó cúi đầu, sóng mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ xát lên gương mặt của cô, dịu dàng nói: "Kiều Kiều, cậu có thể nói mọi chuyện với tôi."
"Ừm?"
"Cậu phải tin vào tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!