"Anh, cái lọ thuốc tiêu sưng không rõ lai lịch ở dưới bàn của em trước kia, là của anh để lại đúng không?"
Nghe vậy đôi đũa trong tay của Kiều Sâm "lạch cạch" rơi xuống, cậu không ngừng lắc đầu phủ nhận.
"Anh hai, em không nhớ rõ lắm, lúc còn bé…hình như cứ luôn có một cậu bé hay đứng dưới góc tường nhà em…nhìn lén em, người đó có phải là anh không?"
Kiều Sâm yên lặng đào bới chén cơm, còn ra sức lắc đầu phủ nhận, cái động tác khoa trương này Lục Xuyên nhìn vào cũng có thể thấy được cậu đang chột dạ.
"Nhưng lúc nãy anh có nói…từng đến tìm em mà?."
Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn cơm, vừa chậm rãi nhớ lại hồi ức khi xưa: "Năm đó vừa lúc là sinh nhật của em, nhận được một món quà đặc biệt kỳ lạ, …là…là…một đôi tất hoa treo trên tay cầm cửa nhà em, trên tờ thiệp nhỏ còn viết: "Xuất Xuất, sinh nhật vui vui vẻ", có phải là.. anh đúng không?"
Kiều Sâm khó khăn nuốt miếng đồ ăn xuống, vẫn cố chấp lắc đầu phủ nhận.
Sở Sở nhìn bóng đêm nồng đậm bên ngoài cửa sổ, âm thanh cô dần khàn khàn, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nhưng em luôn có cảm giác,…người đấy chính là anh hai."
Trên mặt Kiều Sâm bắt đầu đổ mồ hôi hột, cậu dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: "Anh ra ngoài hút một điếu thuốc đã."
Nói xong lập tức đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài cửa, thậm chí suýt còn đụng trúng Lục Xuyên đứng bên ngoài.
"Cẩn thận chút đi." Lục Xuyên mỉm cười đỡ cậu.
Kiều Sâm đỏ mặt chạy như trốn, thẳng một hơi đến cuối hành lang. Hai tay cậu chống lên hai bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng khuyết mờ nhạt, lấp ló trên ngọn cây thanh tĩnh ngoài kia, hít sâu một hơi dài.
Lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, cậu đã biết mình có một cô em gái nhỏ.
Khi đấy còn chưa hiểu chuyện, không hiểu tại sao ba luôn không ở nhà, vì sao lại cứ hay cãi nhau với mẹ, càng không hiểu tại vì sao mà bọn họ đều không thích cậu.
Cậu dù không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy trên thế giới này chẳng có ai thích mình cả.
Về sau khi ba mẹ cãi nhau. Cậu loáng thoáng nghe được một số chuyện.
Hình như mình có một cô em gái, tên là Xuất Xuất.(*)
(*) Xuất là _đọc là chū, Sở là _ đọc là Chǔ cả hai âm khá giống nhau nên Kiều Sâm nghe nhầm.
Sau khi biết được tin này, cậu cảm thấy máu trong người như đang sôi sục, hóa ra mình còn có một cô em gái nhỏ, hóa ra trên thế giới này, cậu không còn phải lẻ loi trơ trụi một mình nữa rồi!
Sau này dựa vào quan sát của cậu, mỗi lần ba và mẹ cãi nhau, ông ấy sẽ bảo tài xế chở mình đi, mẹ khóc nói rằng ông lại đi tìm mụ tiện nhân kia.
Tiện nhân? Là gì vậy, là Xuất Xuất sao?
Vậy tài xế nhất định sẽ biết rõ mà nhỉ!
Cầu xin năn nỉ chú tài xế rất lâu rất lâu, chú tài xế rốt cuộc cũng đồng ý sẽ dẫn cậu đi gặp Xuất Xuất một lần, nhưng chỉ được nhìn một chút rồi phải lập tức trở về.
Kiều Sâm mang theo sự hưng phấn và tâm tình thấp thỏm xuất phát, trước khi đi cậu bé còn cố ý mặc một bộ Âu phục nhỏ màu đen xinh đẹp nhất của mình, trên đường đi còn nhiều lần chỉnh chỉnh cổ áo, sờ soạng vô số lần.
Xe chạy hơn nửa giờ mới dừng lại ở đầu một cái hẻm nhỏ, cậu ghé người vào một bên cửa xe, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài nhìn thử, bắt gặp một người phụ nữ dáng người tiều tụy nhưng xinh đẹp hơn mẹ cậu gấp vạn lần, đang nắm tay một cô bé trắng nõn với khuôn mặt mập mạp, đi vào trong ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, cô bé nhỏ buộc tóc hai chùm, mái tóc theo bước đi của cô bé tung lên tung xuống.
Không cần tài xế giới thiệu, Kiều Sâm trong nháy mắt nhìn thấy cô bé đã có cảm giác, chính là cô!
Cô bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu hơn bất kỳ nữ sinh nào mà cậu đã gặp trước kia, chính là em gái của cậu!
Kiều Sâm hưng phấn quên hết tất cả, ấn mở cửa xe bước ra ngoài hô to một tiếng: "Xuất Xuất ơi!"
Tài xế lập tức nhào tới che miệng cậu lại: "Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, cậu yên lặng một chút đi mà! Cậu đang phá nát chén cơm của tôi đấy!"
May mà mẹ con cô bé đã đi vào nhà nên không phát hiện ra được sự bất thường ở bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!