Chương 32: Giết Chết Ai?

Lục Xuyên luôn có quy tắc của riêng anh là chuyện ai cũng biết, nhưng thật ra Sở Sở cũng có.

Ly nước của cô phải luôn đặt ở một vị trí cố định phía góc trái của cái bàn, nước trong ly không được quá nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không thể thiếu dù chỉ một chút, cặp luôn là hai ngăn, một ngăn thì để sách, ngăn còn lại đựng vở, bóp đựng đồ dùng học tập là loại hộp kéo ra kéo vào, vị trí đựng mỗi cây bút luôn không đổi, lúc ăn cơm thì ăn theo thứ tự một muỗng cơm, một muỗng đồ ăn,…

Đây là quy tắc của Sở Sở, cô không thích có biến cố, càng không thích bon chen.

Ở trong lớp, ngoài bạn cùng bàn là Lương Thiên và các bạn cùng phòng, thì dường như cô không có giao tiếp với những bạn học nào khác. Ở trong lớp học chỉ làm hai chuyện: học tập và vẽ tranh.

Lớp nào cũng sẽ có một hai bạn học không giống những bạn học bình thường khác, Sở Sở chính là học sinh không bình thường của lớp 12-2.

Sáng sớm, cô ngồi một mình trong căn tin, cúi đầu cắn miếng bánh bao lớn, tinh bột vào miệng tan thành vị ngọt quẩn quanh ngay đầu lưỡi, Sở Sở cẩn thận nhấm nháp, ăn đến là nghiêm túc.

Mơ hồ cảm giác được có ai đó gần bên hình như đang nhìn cô, cô phòng bị nghiêng người, khóe mắt liếc nhìn bàn phía sau, phát hiện bên kia bàn có bốn nữ sinh lớp khác đang ngồi, thế nào mà vô tình hay cố ý cứ nhìn về phía cô, lúc bị cô phát hiện thì bọn họ vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Trong tích tắc Sở Sở cảm nhận được sự không được thoải mái, cô nhanh chóng ăn xong cái bánh bao, cầm cặp đi ra ngoài.

Lúc đi cô còn quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, trùng hợp đối diện với ánh nhìn của họ, trong mắt họ tràn đầy sự tìm tòi, nghiên cứu, còn có ý tứ hiếu kỳ.

Sở Sở cau mày, đi thật nhanh rời khỏi căn tin.

Nhưng chuyện này sau đấy vẫn không có hồi kết, cả ngày hôm đó, Sở Sở cứ có cảm giác là dù cô đi đến đâu, sẽ luôn có người nhìn cô, quan sát cô, thậm chí còn có người chụm đầu kề tai thầm thì to nhỏ, nội dung trò chuyện có lẽ là liên quan đến cô.

Những chuyện này khiến cho Sở Sở sinh ra một cảm giác bất an rất mãnh liệt, cùng với sự sợ hãi bao trùm trong lòng cô.

Giờ thể dục, Sở Sở thậm chí còn muốn trốn không lên lớp, sau khi hết tiết cô tranh thủ thời gian trở về lớp, nhưng vừa mới bước vào lầu dạy học, ngay đầu bậc thang đã bị mấy nam sinh xa lạ chặn đường, cô lùi lại mấy bước liền, duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ.

Trong đó có một nam sinh, vóc dáng thấp bé nhỏ con, mang một cái kính cận tròn, tuổi nhìn không lớn lắm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Sở Sở thật lâu, mới tò mò hỏi: "Chị là Kiều Sở lớp 12-2 à?"

Sở Sở im lặng gật đầu.

Sau đó nam sinh Ất vội vàng hỏi: "Nghe nói, chị có bệnh thật đấy à?"

Sở Sở giật mình, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

Tiếp theo đó nam sinh Bính giành nói chen vào: "Thế chị bị bệnh gì vậy? Sao nó lại trở thành một chướng ngại tâm lý vậy? Chị kể cho bọn này nghe với, chúng tôi tò mò lắm đấy!"

"Đúng vậy, thấy thần kỳ ghê nơi, lần đầu tiên nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần ở trước mặt mình, trước đó tôi chỉ được xem trên TV thôi à."

"Mà nom bà chị này khang khác với mấy đứa bị thiểu năng trên TV vậy nhỉ."

"Cậu không thấy cái bài đăng có nói rồi sao? Bà chị này không phải là gặp chướng ngại sinh ra bệnh tự kỷ, tự kỷ là bệnh bẩm sinh, còn chị ta là bị thần kinh cơ, nhìn sơ qua thì những tưởng là đã chữa khỏi, nhưng vẫn có di chứng cho sau này đấy."

Nam sinh Giáp lại nói với Sở Sở: "Không biết nói à, bị câm hay điếc rồi hả?"

"Bọn tôi sẽ không làm chị bị thương đâu, chị sợ cái gì mà sợ, chỉ là tò mò thôi! Chị giải thích với bọn tôi một tí xíu đi, ví dụ như lúc chị còn nhỏ, sao có thể đi học như người bình thường được vậy!"

Sở Sở mím chặt môi, xoay mặt về phía bức tường, không muốn nhìn bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ đi mau đi, cô ghét lúc này, ghét bản thân mình chẳng khác nào con tinh tinh ở vườn bách thú bị người ta vây xem!

"Các cậu nhìn dáng vẻ của chị ta đi này, đúng là không giống người bình thường!"

"Rất chính xác." Nam sinh đeo kính sờ sờ cằm, quan sát Sở Sở: "Không biết có bị bệnh tâm thần hay không nữa."

"F*ck, vậy có khi nào sẽ làm người khác bị thương không!"

"Ngu à, cậu thấy chị ta như này còn thêm cái tay bị gãy nữa, thù làm người khác bị thương kiểu gì?"

Cả đám cười vang một trận.

Sở Sở nhắm tịt mắt, cô cảm giác bản thân mình sắp rồ lên đến nơi rồi, trên miệng bật ra những tiếng lẩm bẩm không ngừng: "Mấy người…mau đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!