Chương 18: Hôn Một Cái

Editor: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Sở Sở bỏ điện thoại xuống, từ trên giường ngồi phắt dậy, đầu óc trống rỗng hai giây sau đó vội vội vàng vàng xuống giường.

Vốn muốn thay quần áo, nhưng nhìn vào điện thoại, thời gian cách giờ giới nghiêm của ký túc xá vào ban đêm chỉ còn lại năm phút! Thậm chí ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, cầm lên một cái áo khoác dài tùy ý khoác lên trên người.

Thời Hiểu từ bàn đọc sách bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn: "Sở Sở, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài sao?"

"Có... chút chuyện." Sở Sở ngồi xổm trước của phòng buộc lại dây giày, vội vàng chạy ra ngoài.

Gần tới ngày Trung thu, mặt trăng đang dần dần viên mãn, ánh trăng thanh lãnh, trút xuống đất một mảng sáng trắng sương sương mờ ảo.

Sở Sở một mình đi giữa rừng cây tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng bước chân vội vã của cô, chỉ còn lại những tiếng kêu tiếng gáy của những con côn trùng tới thời kì hoạt động trong bụi cỏ.

Cô kìm chế nỗi lòng xao động cùng bất an, mỗi một đoạn đường đi sẽ dừng lại một chút, sau đó phòng bị nhìn bốn phía xung quanh, cứ như ăn trộm, xác định không có người nào mới tiếp tục bước lên phía trước.

Cửa cuốn ở cuối hành lang thông với lầu dạy học bình thường đều sẽ bị khóa, khi Sở Sở đi đến thì lại phát hiện ra chìa khóa đã bị hư, cô có thể mở cửa ra.

Nhìn xung quanh một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí kéo của cuốn ra, khom người đi vào.

Chung quanh hành lang là một mảnh đen kịt, đèn của lối đi an toàn phát ra ánh sáng màu lục, trong đầu Sở Sở có hơi nhút nhát, lấy điện thoại ra chiếu sáng, tăng nhanh bước chân, chạy một hơi lên đến tầng cao nhất.

Cửa nhỏ của đỉnh lầu dạy học khép hờ, cô ở phía sau cánh của dừng lại, đợi cho nỗi lòng thoáng bình phục, mới đưa tay cầm lên nắm cửa, chậm rãi mở ra.

Dưới bầu trời đêm thâm thúy, ánh trăng tròn buông xuống, một đoàn mây bay tụ lại quanh vầng trăng, bị ánh trăng nhiễm sáng trong suốt.

Dưới ánh trăng, một mình Lục Xuyên lẻ loi trơ trọi đứng trên cao, thân hình thon dài thẳng tắp.

Bên cạnh anh, đốt một sợi quang sáng.

Sở Sở đến gần mới phát hiện ra, sợi quang sáng kia đến từ một ngọn nến nhỏ mà dài.

Ngọn nến cắm thẳng trên một cái bánh kem nho nhỏ, ngọn lửa mấp máy, như là vầng sáng nhất trong bầu trời đêm......

Nghe thấy tiếng vang của cửa, Lục Xuyên xoay người nhìn thấy Sở Sở, trong đôi mắt vốn không hề có một chút rung động nào của anh, đột nhiên dâng lên ánh sáng.

"Thỏ lớn!"

Lục Xuyên cầm lấy tay cô giơ giơ lên: "Tôi đã nghĩ cậu sẽ không tới."

Có thể nhìn ra được anh rất kinh ngạc mừng rỡ, khó mà che giấu.

"Vốn dĩ là không đến." Sở Sở nhìn lên ánh mặt trăng trên trời, nói: "Đã muộn như vậy rồi."

"Vẫn đến đấy thôi." Lục Xuyên từ trên đài cao nhảy xuống, cười tươi đi đến bên cạnh cô.

Sở Sở cúi người nhìn về cái bánh bơ gatô nhỏ tròn trịa nằm ở một phía kia, trên bánh gato nhỏ có khắc hình một căn nhà tinh xảo, còn có một cô gái nhỏ mặc váy màu đỏ.

"Hôm nay là sinh nhật của cậu ư?" Cô kinh ngạc quay đầu lại hỏi Lục Xuyên.

Lục Xuyên ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra là ngày mai."

Sở Sở nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Từ giờ đến ngày mai... còn có một giờ."

"Ừm."

Sở Sở rõ ràng, Lục Xuyên bảo cô tới đây, là anh muốn cùng cô đón sinh nhật anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!